HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 134

một mối tình tuyệt đẹp trong lớp; mọi người đều biết họ yêu nhau sâu sắc
suốt bốn năm đại học. Họ nhớ lại Cố Đại đã đi kiếm cho Tĩnh Di những
quả táo gai tẩm đường giữa cơn bão tuyết ở Bắc Kinh, và cô đã thức suốt
mười đêm để chăm sóc anh khi anh bị viêm phổi. Cha tôi buồn rầu khi kể
lại chuyên đó, và thở dài trước định mệnh và sự trôi chảy của thời gian.

Tôi hỏi cha tôi cô Tĩnh Di đã lấy chồng chưa. Ông bảo tôi bà ấy vẫn

chưa lấy chồng, mà chờ đợi người yêu suốt ngần ấy năm ròng. Vài người
bạn cùng lớp bảo bà thật ngốc nghếch khi quá đắm đuối với mối tình quá
khứ: làm sao một người lại có thể ấp ủ hy vọng như thế suốt ngần ấy năm
biến động chính trị khốc liệt? Trước sự hoài nghi của họ, bà chỉ mỉm cười
và tiếp tục im lặng. Tôi bảo cha tôi rằng bà giống như một bông sen, mọc
lên từ bùn mà vẫn thanh khiết. Ngồi nghe bên cạnh, mẹ tôi nói chêm rằng
sen thì tàn nhanh hơn bất kỳ một loài hoa nào khác một khi đã lìa cành. Tôi
rất muốn biết cô Tĩnh Di đã “lìa cành” hay chưa.

Tôi tìm thấy tên cơ quan và địa chỉ của Tĩnh Di trong danh sách các bạn

đại học của bố, nhưng không có điện thoại hay địa chỉ nhà riêng. Đơn vị
của bà là một nhà máy quân sự dành cho các dự án thử nghiệm nằm sâu
trong vùng núi, nơi điều kiện sống chỉ ở mức cơ bản và thu xếp phương
tiện giao thông để tới đó cũng khá khó khăn. Tôi gọi điện đường dài tới nhà
máy, nhưng được báo rằng bà vẫn còn ở Bắc Kinh chưa về. Người ta còn
nhờ tôi hỏi lại để xác nhận xem bà đã rời Bắc Kinh chưa. Tôi đồng ý và
cũng nhờ đồng nghiệp của bà cử người tới tìm bà. Vài tuần sau đó, tôi tìm
hiểu thông qua các bạn bè đại học của Tĩnh Di xem bà có liên lạc với họ
hoặc bạn bè người thân khác nào không, nhưng không thấy dấu vết nào của
bà. Đơn vị của Tĩnh Di gọi báo cho tôi biết bà đã gọi điện từ Bắc Kinh để
xin đi nghỉ, nhưng chưa gọi lại để xem đề nghị đã được chấp nhận chưa.
Tôi thắc mắc liệu có phải bà đang ở với người yêu cũ Cố Đại không, nhưng
khi tôi gọi cho ông ở một nhà máy quân sự quy mô lớn tại Giang Tô ở
Đông Nam Trung Quốc thì ông chỉ có thể hỏi tôi một cách bất lực,
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, bà ấy đang ở đâu?”

Suốt mấy tuần, Tĩnh Di trở thành chủ đề của những cuộc điện thoại giữa

tôi và gia đình. Chúng tôi vô cùng lo lắng, nhưng chẳng làm được gì cả. Bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.