HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 91

Tôi thấy khó thở. “Trại trưởng Đinh, thật khó tưởng tượng là dì có thể

chịu đựng nổi chuyện đó.” Bà gật đầu vẻ cam chịu.

“Và dì không muốn con trai biết chuyện?”
“Nó đã phải chịu đựng một cơ thể bị tàn phá rồi; làm sao nó có thể chịu

thêm sự tàn phá về tinh thần và tình cảm nữa?”

“Nhưng dì đã dũng cảm sống tiếp.”
“Tôi đã vượt qua được, nhưng tôi không thực sự dũng cảm. Tôi là loại

người mạnh mẽ trước mắt người khác, là loại đàn bà được gọi là người đàn
bà thép, nhưng khi ở một mình tôi khóc suốt đêm: cho con gái tôi, chồng
tôi, con trai tôi, và cho chính tôi. Đôi khi, tôi không thở nổi vì nhớ họ. Có
người bảo rằng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ, nhưng nó chưa chữa lành
được cho tôi.”

Trên chuyến tàu trở về nhà, tôi khóc suốt. Tôi lại khóc nữa khi cầm bút

lên viết về trải nghiệm mà những người mẹ đó phải trải qua. Tôi thấy thật
khó tưởng tượng nổi sự dũng cảm của họ. Họ vẫn tiếp tục sống. Thời gian
đã đưa họ đến với hiện tại, nhưng trong từng phút, từng giây trôi qua, họ
vẫn phải vật lộn với cảnh tượng mà những người đã khuất để lại trong họ;
từng ngày từng đêm họ phải chịu đựng những ký ức mất con đau đớn. Đó
không phải nỗi đau có thể bị xóa nhòa bằng ý chí của một cá nhân: những
đồ gia dụng nhỏ bé nhất - cây kim sợi chỉ, cái đũa cái bát - có thể mang họ
trở về với gương mặt tươi cười và giọng nói của những linh hồn đã chết.
Nhưng họ vẫn phải sống; họ phải đi ra khỏi ký ức của mình và trở về với
thực tại. Chỉ đến lúc đó tôi mới hiểu tại sao lại có bức tranh vẽ một con mắt
trong tất cả các phòng ở trại trẻ - con mắt to, trào nước mắt đó, con mắt có
ghi hai chữ Tương Lai trên con ngươi đó. Họ đã không cất giữ tình mẹ
trong những ký ức về các con mình; họ không đắm chìm trong những giọt
nước mắt đau khổ và chờ đợi lòng thương hại. Với sự vĩ đại của người mẹ,
họ đã tạo dựng gia đình mới cho lũ trẻ đã mất cha mất mẹ. Đối với tôi,
những người đàn bà đó đã chứng tỏ được sức mạnh không thể tưởng tượng
nổi của người phụ nữ Trung Quốc. Là một người mẹ, tôi có thể hình dung
nỗi mất mát của họ, nhưng tôi thực sự không biết liệu tôi có thể vị tha đến
thế khi phải gánh chịu nỗi đau của họ hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.