HẢO NỮ TRUNG HOA - Trang 89

Tôi nhìn quanh xem ai đang nói, và cảm thấy choáng váng khi nhìn thấy

một đoạn dây nhiều màu thò ra chỗ quần soóc của một gã đàn ông. Trông
nó giống y như sợi dây buộc tóc của con gái tôi. Tôi không muốn tin là bọn
chúng đang nói về con gái mình, nhưng nếu đúng là thế thì sao? Tôi lao đến
chỗ hai gã đó và hỏi chúng lấy sợi dây đó ở đâu ra. Chúng không đưa ra
câu trả lời chính xác, khiến tôi càng nghi ngờ. Tôi hét lên một cách dữ tợn,
tra vấn cô bé mà chúng nói tới đang ở đâu; chúng sợ hãi lầm bầm gì đó về
một cái mương cạnh đường băng ở đằng xa, rồi bỏ chạy. Tôi còn chẳng thể
hỏi chúng thêm điều gì nữa, chứ đừng nói đến chuyện tóm cổ chúng; tất cả
những gì tôi muốn là biết liệu cô bé đó có phải là con gái tôi không.

Tôi chạy theo hướng hai tên đó nhắc đến. Khi chạy tới bờ mương, tôi

nghe thấy tiếng rên yếu ớt, nhưng không thể nhận ra ai trong bóng tối. Vừa
lúc đó, có hai người lính đang đi tuần tiến lại chỗ tôi; họ có đèn pin và đang
gác cho những người bị thương nằm trên đường băng. Tôi nhờ họ chiếu
đèn pin xuống mương. Trong ánh sáng đèn pin yếu ớt, chúng tôi thấy một
cô bé trần truồng. Trong khoảnh khắc ấy, lòng dạ tôi rối bời; tôi vừa mong
lại vừa không mong đó là con gái tôi. Khi hai người lính giúp tôi đưa cô bé
lên đường băng, tôi nhận ra đó chính là con gái tôi.

“Tiểu Anh, Tiểu Anh!” Tôi hét gọi tên con bé, nhưng nó chỉ nhìn tôi với

ánh mắt hoang mang, không phản ứng lại dù chỉ một chút. “Tiểu Anh, mẹ
đây mà!" Đột nhiên, tôi nhận thấy phần dưới cơ thể con bé dính và ướt,
nhưng tôi không có thì giờ đâu mà nghĩ gì thêm khi vội vã mặc cho nó bộ
quần áo mà hai người lính gác cho mượn. Kỳ lạ thay, Tiểu Anh lại tụt chiếc
quần dài xuống.

Khi tôi hỏi nó sao lại làm vậy, nó chỉ nhắm mắt lại ậm ừ. Nó quá mệt và

nhanh chóng ngủ thiếp đi. Tôi nằm cạnh, mê mụ người một lúc lâu rồi mới
ngủ. Khi ngày rạng, tiếng động cơ máy bay làm tôi thức giấc. Khi nhìn
sang Tiểu Anh đang nằm bên cạnh, tôi chết lặng cả người: nó đang cởi
quần dài ra với nụ cười nhăn nhở ngớ ngẩn trên mặt, chân và háng nó đều
bê bết máu. Ngay lúc ấy, tôi nhớ lại những lời hai gã kia đã nói. Có phải
chúng đã lợi dụng thảm họa này để cưỡng hiếp Tiểu Anh? Tôi không dám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.