HẮT XÌ - Trang 106

này cũng chỉ dám đánh ở hạng Cá mập thôi, đừng mơ thách đấu hạng Bão
dông!"

Tôi không nhịn được phì cười: "Em không hề định thách đấu hạng

Bão dông đâu nhé. Vô địch hạng Cá mập là em thỏa mãn lắm rồi." Một tay
tôi kéo quả tạ 16kg.

Blues không ép tôi một cách bừa bãi. Bác chìa ra hai tấm vé hạng rẻ

tiền nhưng có thẻ tùy chọn trận đấu, bảo: "Cầm đi cho người yêu với bạn
bè, rủ chúng nó tới xem thi đấu. Trận này nếu thắng được ba mười nghìn,
thua cũng được năm nghìn. Nếu cậu thắng, tôi lấy mười nghìn. Nếu cậu
thua, cho cậu tất."

Tôi gật đầu cảm ơn, để Blues nhét tấm vé vào túi quần mình.

"À đúng rồi, bao giờ em được đấu tập? Trước khi vào đấu chính thức,

ít nhất phải có vài trận tập chớ nhỉ?" Tôi vừa nói vừa thêm 1kg vào quả tạ
tay.

"Sắp xếp đâu vào đấy rồi. Từ ngày kia, mỗi ngày đấu một trận hai

hiệp." Blues sờ râu trên cằm, nói: "Mới bắt đầu sẽ rất đau đấy, mẹ kiếp,
nhưng tớ không bảo cậu chỉ cần quen với đau là xong đâu nhé. Phải làm
sao cho trận đấu có nét riêng chứ. Cứ nghe lời sếp của cậu, đảm bảo không
sai. Vài trận đấu tập chưa thể biết được cậu có thể đủ sức trở thành võ sĩ
chuyênnghiệp hay không. Đấu tập mà thua cũng không sao, võ sĩ chuyên
nghiệp không phải chỉ cần chiến thắng là xong."

"Không thì sao ạ?" Tôi bắt đầu cảm thấy sức nặng đè lên cơ bắp nhiều

hơn hẳn.

"Mẹ kiếp, còn phải có bản lĩnh tạo được dấu ấn cá nhân trong trận đấu,

như thế con đường nhà nghề mới lâu dài chứ!" Blues đắc ý nói: "Chứ
không, cậu bảo làm sao tớ ngần này tuổi rồi mà vẫn có thể đánh ở hạng
Bão? Có những khán giả chỉ thích cái chất côn đồ của tớ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.