HẮT XÌ - Trang 143

lạnh nhỏ làm quà tặng tôi. Chị đã nghe Kiến Hán kể về căn hộ rách rưới
của bọn tôi, chẳng có gì ngoài đống quần áo bốc mùi.

"Ngoài ra, chị sẽ mang kéo." Chị Tâm Tâm cười ở đầu dây bên kia.

"Tuân lệnh, em sẽ ngoan ngoãn chờ chị ở phòng nghỉ võ sĩ." Tôi sờ

tay lên mớ tóc vẫn còn rất dị dạng của mình.

"Lần trước Khả Lạc làm cái bảng 'Nghĩa Trí vô địch' vẫn còn để đây,

chị sẽ cầm theo luôn nhé!" Tâm Tâm nói, "Như thế sẽ dễ tìm thấy chị hơn,
không phải ngó qua ngó lại."

"Thank you! Nhưng mà... Nhưng mà chị có cảm thấy... em cứ rủ chị đi

xem thi đấu, chẳng có gì hấp dẫn, giống bọn trẻ con chơi đồ hàng, chỉ lãng
phí thời gian không?" Tôi lo lắng.

"Ngốc ạ! Nói vớ vẩn gì thế. Em đứng trên võ đài hùng dũng lắm đấy

nhé!" Tâm Tâm nói xong, bỗng phá lên cười. Tôi nghĩ dù có đứng ở đâu,
trong mắt cô ấy tôi vẫn cứ là thằng oắt con sợ cô ấy bị dị ứng hắt hơi.

Tám chuyện với chị Tâm Tâm thêm một chập rồi tôi cúp máy. Ước

sao ngày thi đấu đến thật nhanh, thắng được bốn mươi nghìn đồng, nếu có
thua cũng được mười nghìn. Tôi cũng muốn mua món quà gì tặng chị Tâm
Tâm.

"À này, Kiến Hán, mày thấy chị Tâm Tâm có đang thiếu cái gì

không?" tôi hỏi. Kiến Hán chẳng có gì để trả lời, ngoài tiếng ngáy o o.

Đồ con lợn, bộ dạng của kẻ thiếu vắng sức mạnh tình yêu là thế đấy.

Tôi đứng lên, đang định đùa ác phun cho hắn bãi nước bọt vào mặt,

nhưng khi lại gần cái giường ọp ẹp của hắn, tôi chợt phát hiện dưới chiếc
gối lệch lộ ra mấy lá thư. Nhìn là biết ngay không phải nét chữ của chị Tâm
Tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.