HẮT XÌ - Trang 38

Kiến Hán gật đầu, nói: "Bọn họ, một người không tin có anh hùng,

một người đã tìm được anh hùng của mình. Còn đám con trai bọn mình là
yếu đuối nhất, ha ha, định nghĩa về anh hùng của chúng ta quá đơn giản."

Mải nói chuyện, hai thằng đã men theo bờ sông lên tới khu nhà xưởng

bỏ hoang lúc nào không hay.

Dọc đường có mấy con chó hoang bám theo chúng tôi, về sau càng lúc

càng đông, nhưng tôi và Kiến Hán không còn sợ nữa, bởi bọn chúng như
thể đã nhận được một mệnh lệnh nào đó, loại chúng tôi ra khỏi phạm trù
những kẻ xâm nhập. Lũ chó chỉ đi theo, đi theo, đi theo. Có lúc tôi và Kiến
Hán còn vặt mấy mẫu bánh mì cho chúng ăn. Tôi biết đây chắc chắn là
mệnh lệnh của Aristote. Mỗi lần bắt gặp ánh mắt khinh đời của nó liếc
sang, tôi đều thoáng thấy da đầu tê dại.

Có lẽ Aristote còn khỏe hơn cả sư tử, mặc dù nó chưa bao giờ có ý

định chứng tỏ điều này.

Chúng tôi đi vào khu nhà xưởng bỏ hoang, Aristote ngẩn đầu lên nhìn

hai thằng. Tôi và Kiến Hán bất giác thụt lùi một bước. Nó khịt mũi một cái
rồi ngoảnh đầu sang phía khác.

"Hai đứa đến rồi à. Tiện thể ăn chút mì với ta nhé!" Người hùng Tia

Chớp chỉ vào cái nồi trên đống lửa liu riu. Ông vẫn xắn quần đến ngồi, tay
phải liên tục gảy gảy lòng bàn chân.

"Vâng, hôm nay bọn cháu muốn nghe câu chuyện tình của ông với cô

phóng viên." Kiến Hán cười cùng tôi ngồi xổm xuống đất, cầm đũa ngoáy
sợi mì trong nồi.

Aistote đứng lên, đi khỏi, trước khi đi không quên đánh một phát rắm

thối thẳng mặt chúng tôi.

Cả buổi chiều thường trôi qua như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.