HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 143

Tôi quỳ xuống, nghiêm mặt thưa: “Thần thiếp thứ nhất là chẳng có công

gì với xã tắc, thứ hai là chưa giúp đỡ được gì cho Hoàng thượng, thứ ba là
vẫn chưa thị tẩm, thực sự không dám nhận ân đức trời biển của Hoàng
thượng.”

Hoàng đế cười, nói: “Hở một chút là quỳ, cũng không sợ thân thể chịu

không nổi. Trẫm đã bảo nàng đáng thì nàng đương nhiên là xứng đáng.”

Trong lòng tôi vô cùng cảm động. Hoàng đế chẳng thèm nhìn sang Dư

thị, chỉ quay sang ả cung nữ đang sợ đến tái mặt quỳ bên cạnh, lạnh lùng ra
lệnh: “Đồ chó cậy chủ nhà, đến Thận hình ty làm khổ dịch đi!”

Hai người họ vội vã tạ ân, đỡ lấy nhau rồi loạng choạng rời đi.

Chương 11: Đường Lê Hoàn Tần

Mọi người thấy chuyện đã được giải quyết xong bèn đồng loạt lui xuống.

Lưu Chu không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn lại tôi và Hoàng đế Huyền
Lăng. Tôi có chút hoảng hốt, gió xuân ấm áp thổi tung tóc mai hai bên thái
dương, cọ vào mặt ngưa ngứa. Hoàng đế nắm tay tôi, im lặng đi thẳng về
phía trước, lớp cỏ mỏng dưới chân khẽ phát ra âm thanh sàn sạt, hòa vào
tiếng vạt áo tung bay lất phất. Bàn tay y vô cùng ấm áp, tôi có thể cảm nhận
được từng đường chỉ tay hằn sâu nơi lòng bàn tay. Tôi không dám rụt tay
lại, mặt nóng bừng như phát sốt. Cúi gằm đầu, tôi có thể nhìn thấy thấp
thoáng đôi giày thêu hoa bằng đoạn mềm dưới chân, món đồ ưa thích do
chính tay tôi thêu thùa những lúc rảnh rỗi. Thân hài làm bằng đoạn màu
ráng chiều điểm xuyết kim tuyến, mũi hài thêu hình bướm, trên cánh bướm
có đính thêm hạt châu bạc cực nhỏ, kêu leng keng theo từng nhịp bước
chân. Chúng tôi đến đình Ký Lan ở cách đó không xa, chỉ khoảng mấy chục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.