HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 144

bước nhưng hai chân tôi lại có cảm giác mềm nhũn, mệt mỏi như vừa phải
đi đường núi khúc khuỷu, xa tít tắp.

Tiến vào bên trong đình, bàn tay của Hoàng đế hơi buông lỏng, tôi lập

tức rút tay lại, giấu vào trong tay áo, cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh buốt,
ướt đẫm. Y chắp tay sau lưng, đứng ngay trước mặt tôi, chăm chăm nhìn
tôi, dịu giọng giải thích: “Hôm đó, trời mưa to nhưng không phải trẫm cố ý
lỡ hẹn.” Tôi không dám tiếp lời nhưng Hoàng đế nói chuyện mà không đáp
thì phạm tội bất kính, đành cúi đầu thật thấp, cất giọng lí nhí “vâng” một
tiếng. Y lại tiếp: “Hôm đó, trẫm đã đến Thượng Lâm uyển rồi nhưng Thái
hậu đột nhiên truyền chỉ gọi trẫm đến điện của Hoàng hậu, trẫm vội quay về
cho kịp nhưng lại bị mắc mưa, bị cảm lạnh mất mấy hôm.”

Tôi nghe vậy thì sốt ruột, mặc dù biết rõ y đã khỏi bệnh, hiện đang khỏe

mạnh đứng trước mặt nói chuyện với mình nhưng vẫn không tự nhủ được,
buột miệng hỏi: “Hoàng thượng đã khỏe hẳn chưa?” Lời vừa thốt ra, chính
tôi cũng thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc. Thật là mất mặt quá, tôi bất
giác đỏ bừng mặt, lí nhí nói: “Thần thiếp thật ngốc mà!”

Y mỉm cười ôn hòa, nói tiếp: “Về sau trẫm nghĩ lại, hôm đó mưa lớn như

vậy, nàng lại đang dưỡng bệnh, hẳn là không đến đâu.”

Tôi cất tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Thần thiếp không hề lỗi hẹn.”

Ánh mắt y đột nhiên sáng bừng, vui sướng thốt lên: “Thật thế ư? Vậy

nàng mắc phải trận mưa to, có ảnh hưởng đến sức khỏe không?”

Y quan tâm đến tôi như vậy, tôi vừa muốn òa khóc vừa cảm thấy vui

mừng, bao nỗi khổ sở, sầu đau mấy ngày nay dường như đều tan biến như
sương mù gặp ánh dương. Tôi vội đáp: “Đa tạ Hoàng thượng quan tâm.
Thần thiếp không bị ướt mưa, thần thiếp rất khỏe.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.