HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 146

Hoàng đế lộ vẻ đắc ý. “Trẫm cố ý giấu nàng, sao có thể để nàng biết

được! Chỉ tội cho lục đệ, thường bị trẫm triệu vào cung rồi giữ rịt ở đó.”

Tôi nhún gối. “Hoàng thượng tâm tư tinh tế, kỳ tài trời ban, thần thiếp

sao dám bì!”

Y chợt đưa tay nắm lấy tay tôi, hỏi: “Sao tay nàng lại lạnh như vậy? Có

phải bị trúng gió rồi không?”

Tôi vội đáp: “Thần thiếp không lạnh đâu!”

Y “à” một tiếng. “Nàng ra ngoài cũng lâu rồi, để trẫm đưa nàng về.”

Tôi đang định lên tiếng từ chối thì y đột nhiên cúi người bế bổng tôi lên.

Tôi khẽ kêu một tiếng, theo bản năng vươn hai tay ra ôm lấy cổ y. Vạt váy
lê thê bị kéo bẫng lên, nhẹ nhàng lướt qua chéo áo của y. Y cười, nói: “Đi
bộ vất vả, để trẫm ôm nàng về.”

Tôi vô cùng sợ hãi nhưng không dám vùng vẫy, đành nài nỉ: “Làm vậy sẽ

bị nhiều người trách móc, để người khác bình phẩm về Hoàng thượng, thần
thiếp ngàn vạn lần không dám.”

Hoàng đế tủm tỉm cười, nói: “Trẫm thương xót phi tử yêu quý của trẫm,

người khác thích bàn tán thế nào thì cứ tha hồ mà bàn tán.” Nói xong, mặt y
lộ nét cười bỡn cợt. “Dù gì đây cũng đâu phải lần đầu tiên trẫm ôm nàng
đâu nào!”

Tôi ngượng ngùng đến mức không dám nói nữa, đành rúc vào lòng

Huyền Lăng, để mặc y ôm như thế mà quay về cung. Tôi áp sát vào ngực y,
thoang thoảng ngửi thấy mùi hương xa lạ như có như không trên người y.
Mùi hương này tuy nhạt nhưng như phát ra từ tận xương tủy, khiến người
ngửi cảm thấy hết sức thoải mái, vui thích. Y mặc bộ kim bào bằng lụa màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.