HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 141

Y giơ tay đỡ tôi dậy, vẻ mặt hòa nhã, nói: “Nàng vẫn chưa khỏe hẳn, việc

gì phải khổ sở hành đại lễ như thế!” Lại cúi sát hơn, y nói khẽ vào tai tôi:
“Hôm đó, không phải trẫm cố ý thất ước đâu!”

Tôi đỏ mặt, thưa: “Thần thiếp không dám!”

“Mấy ngày nay, hôm nào ta cũng đến đây đợi nàng, sao nàng không chịu

rời cung?”

Tôi vội kêu: “Hoàng thượng!” rồi đưa mắt liếc sang phía Dư Nương tử,

muốn nhắc nhở y rằng ở đây còn có người ngoài.

Y gọi Lưu Chu đứng dậy, bảo: “Đỡ tiểu chủ nhà ngươi cho cẩn thận, thân

thể nàng còn yếu lắm.” Y thu lại nụ cười, nhìn sang Dư Nương tử đang quỳ
mọp dưới đất, đến thở mạnh cũng không dám rồi chầm chậm lên tiếng:
“Ngươi vẫn chưa chịu sửa đổi khuyết điểm của mình, xem ra hình phạt lần
trước của trẫm quá nhẹ.”

Dư Nương tử thấy Hoàng đế ân cần hỏi han tôi thì mồ hôi trên trán đã

túa ra như tắm, giờ thấy Hoàng đế còn muốn phạt nặng ả ta thì vội lết bằng
gối, tiến lên hai bước, níu chặt vạt áo của Hoàng đế, khóc lóc van xin:
“Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi. Hôm nay thần thiếp hồ đồ, đánh mất
lương tâm nên mới xúc phạm đến Quý nhân, thần thiếp tình nguyện chịu
đòn, nhận tội với Hoàn Quý nhân, xin Hoàng thượng tha cho thần thiếp lần
này!”

Hoàng đế chán ghét lườm ả ta, không thèm tiếp lời. Dư Nương tử thấy

tình thế không ổn, vội tháo hết châu ngọc, trang sức, đi bằng gối tới trước
mặt tôi, dập đầu khóc lóc: “Hôm nay muội phạm tội lớn, không dám van
cầu Quý nhân tha thứ, nhưng xin Quý nhân nể mặt tỷ muội chúng ta cùng
hầu hạ Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng tha cho muội lần này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.