HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 140

Vẻ mặt Dư Nương tử lập tức biến sắc, ả hoảng hốt quỳ mọp xuống đất

bên cạnh cung nữ, cung kính thưa: “Hoàng thượng vạn phúc!”

Hoàng đế gật đầu nhưng không bảo ả ta đứng dậy. Ả dè dặt hỏi: “Sao

Hoàng thượng lại đến nơi này?”

Hoàng đế nhướng mày. “Thế sao ngươi lại đến đây?”

Dư Nương tử cất giọng run run: “Thần thiếp nghe nói dạo này Hoàng

thượng thích ghé nơi đây giải khuây, thầm nghĩ nhất định phong cảnh ở đây
rất đẹp nên cũng muốn ghé qua xem thử.”

Hoàng đế mỉm cười, cất giọng châm biếm: “Xem ra ngươi không thành

thật rồi, câu trả lời nghe rất giả dối.”

Dư Nương tử thấy Hoàng đế mỉm cười, cũng không suy nghĩ sâu xa hơn,

cất giọng nhu mì, ẻo lả, thưa: “Thần thiếp chỉ muốn gần gũi Hoàng thượng
nhiều hơn một chút thôi!”

Giọng nói của Hoàng đế lập tức trở nên nghiêm nghị, tuy y vẫn mỉm

cười nhưng ánh mắt lại lạnh như băng: “Xem ra ngươi nắm rõ hành tung
của trẫm như lòng bàn tay đó nhỉ?”

Dư Nương tử thấy tình hình không ổn, cơ thể bất giác run lẩy bẩy, cúi

đầu không dám nói tiếp.

Y nhìn sang tôi, tủm tỉm cười, còn tôi ngẩn ngơ nhìn y, không nói nên

lời. Lưu Chu sốt ruột, vội đẩy đẩy cánh tay tôi, lúc đó tôi mới định thần lại,
quỳ xuống, thưa: “Thần thiếp Đường Lê cung Chân thị tham kiến Hoàng
thượng, Hoàng thượng vạn phúc!”

Lưu Chu cũng vội vã quỳ xuống dập đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.