niên giai lão, thế là đủ hạnh phúc rồi. Tôi không thể hạ mình với lựa chọn
thấp hơn được.
Hoàng đế tuy có cả thiên hạ nhưng chưa hẳn đã là người đàn ông tốt nhất
như ý tôi. Vì chí ít, ông ta cũng không thể một lòng chung thủy với tôi.
Vì vậy, tôi chẳng thèm chăm chút đến y phục. Mặt chỉ thoa một lớp phấn
mỏng, cung trang kiểu mới nhất, vải màu xanh nhạt thêu chim nhạn tung
cánh, cắt may theo đúng quy củ, trên xiêm dưới váy, cả màu sắc lẫn kiểu
cách đều rất bình thường, không nổi bật cũng không kém sắc. Trên đầu cài
xiên một đóa phù dung trắng vừa hái rồi vấn thêm chiếc trâm bích ngọc thất
bảo linh lung, bên dưới có đính tua rua làm từ tơ bạc xỏ những hạt châu li
ti, khéo léo khoe thân phận cao sang, đủ để người ta thấy tôi không phải con
gái nhà nghèo, dễ bị coi thường.
Tôi chẳng việc gì phải phí công sức, tôi đang đợi Hoàng thượng "gạt thẻ"
bỏ chọn.
Nơi xem mặt tú nữ là điện Vân Ý, chính điện của cung Trường Xuân
trong Tử Áo Thành. Tú nữ chia làm tổ sáu người, được thái giám dẫn vào
xem mặt, số còn lại đứng chờ nơi Đông và Tây Noãn các của Trường Xuân
cung. Hình thức xem mặt rất đơn giản, chỉ cần dập đầu trước Hoàng thượng
và Hoàng hậu rồi đứng dậy nghe lệnh, Hoàng thượng có thể hỏi vài ba câu
hoặc có thể chẳng hỏi câu nào, nói lời tạ ơn là đủ. Sau đó, Hoàng thượng sẽ
quyết định "gạt thẻ" hay "giữ lại". "Gạt thẻ" nghĩa là bị loại, "giữ lại" là
được chọn, người được chọn sẽ tạm thời về nhà, đợi ngày lành tháng tốt thì
tiến cung làm phi tần.
Hoàng thượng đã thành thân từ lâu, cũng có không ít cơ thiếp. Lần tuyển
tú này chủ yếu là mở rộng quy mô tuyển chọn phi tần, bổ sung hậu cung,
sinh con đẻ cái cho Hoàng thượng.