Tôi đứng đó, thích thú vui chơi. Sau khi quay về liền lệnh cho Tiểu Liên
Tử, Tiểu Doãn Tử buộc một cái xích đu lên cây. Tiểu Doãn Tử lanh lợi, còn
kết thêm dây tử đằng và cỏ lê xung quanh dây đu, chúng trổ hoa nhỏ li ti
màu tím thơm ngát, cành lá mềm mại, mùi hương bay xa. Lúc xích đu tung
bay, gió thơm phảng phất, lâng lâng như ở trên mây.
Trưa hôm đó, thời tiết rất đẹp, sắc trời trong xanh, ánh nắng vàng ruộm,
tơ liễu trắng muốt phấp phới bay đầy trời như từng bông tuyết nhỏ, chấp
chới, bập bềnh trong gió. Tôi ngồi trên xích đu, dùng chân gẩy những cánh
hoa rơi rụng trên mặt cỏ thơm mềm mại. Lưu Chu thỉnh thoảng lại nhẹ
nhàng đẩy vào xích đu, từng cánh hoa mỏng tang rơi lả tả xuống người tôi,
dịu dàng như ngón tay mẹ vẫn thường âu yếm, vuốt ve khuôn mặt tôi hồi
nhỏ.
Tôi không dằn lòng được, ngẩng đầu ngắm hoa, những đóa hoa mọc
thành chùm, chen nhau nhuộm hồng nửa bầu trời, qua giàn hoa mọc chi chít
đó chỉ có thể nhìn thấy nền trời xanh ngắt lấp ló qua kẽ hoa. "Hạnh hoa thưa
bóng rọi. Địch thổi tới bình minh", người xưa đã từng mô tả như vậy, tôi đột
nhiên nổi hứng, quay đầu ra lệnh cho Lưu Chu: "Đi lấy tiêu của ta lại đây!"
Lưu Chu "vâng" một tiếng rồi đi ngay. Tôi ngồi chơi đu một hồi, chợt phát
hiện sau lưng chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một bóng người, tôi sợ đến
giật bắn mình, vội nhảy xuống khỏi chiếc đu, quay người nhìn kĩ. Chỉ thấy
một nam nhân trẻ tuổi đứng ở sau lưng, y mặc một bộ thường phục màu
xanh nước biển thêu hoa văn hình dơi, đầu đội mũ đính trâm vàng ròng,
thân hình cao ráo, phong độ, thần thái sáng láng, diện mạo vô cùng anh
tuấn, ánh mắt lấp lánh hữu thần đang chăm chú quan sát tôi, nhưng không
đoán ra được tôi là ai.
Mặt tôi bất giác ửng hồng, khuỵu gối chào, không biết phải xưng hô thế
nào, đành tiếp tục giữ nguyên tư thế hành lễ. Im lặng hồi lâu, mặt tôi nóng
bừng như có lửa đốt, hai gối cũng bắt đầu đau nhức, tôi đành cố nén
ngượng ngùng, lên tiếng hỏi: ''Không biết tôn giá tên gọi là gì?"