Chương 9: Thẻ hoa
Trở về cung, trời vẫn còn sớm, tôi thấy nội giám, cung nữ trong cung
đang xúm xít tưới nước, xới đất cho mấy gốc hoa, bất giác phá lên cười.
“Hoa lê vừa nhú nụ thôi mà, các ngươi đã vội vàng thúc nó nở hoa rồi ư?”
Hoán Bích hớn hở chạy đến, bẩm: “Tiểu thư, hôm nay có chuyện vui
đấy! Hai gốc hải đường trước sảnh đã nhú mấy nụ rồi.”
Tôi mừng rỡ kêu lên: “Thật vậy sao? Khi nãy ta đi thẳng vào đây, không
nhìn kĩ, giờ phải đi ngắm nghía một phen mới được!” Người trong cung ai
cũng còn rất trẻ, tôi vừa đề nghị, ai nấy đều thích thú, xúm xít vây quanh,
cùng tôi đi ra trước sảnh. Quả nhiên giữa những chiếc lá xanh non là vài ba
nụ hoa đỏ tươi, tựa như chút son môi vừa thoa lên, trông yêu kiều, thướt tha
như trinh nữ. Hoa còn chưa nở nhưng mùi hương dìu dịu đã thoang thoảng
lan tỏa. Tôi cười, nói: “Quần Phương phổ của người xưa có chép rằng: Hải
đường có bốn loại: tây phủ hải đường, thùy ti hải đường, mộc qua hải
đường và thiếp ngạnh hải đường. Hoa hải đường không có mùi hương, chỉ
có loại tây phủ hải đường này vừa thơm vừa mỹ lệ, là loại hải đường
thượng phẩm.”
Tiểu Doãn Tử lập tức tiếp lời: “Tiểu chủ học cao hiểu rộng, chúng nô tài
nghe được coi như mở mang tầm mắt, tha hồ khoe khoang, khoác lác trước
mặt những nô tài khác, đúng là nở mày nở mặt!”
Tôi phá lên cười, gõ đầu hắn đánh “cốc” một cái, khiến mọi người đều
cười theo. Lưu Chu bèn trêu: “Đúng là chỉ mỗi Tiểu Doãn Tử mồm miệng
lanh lợi mới mua vui được cho tiểu thư, càng cho thấy bọn tôi ai cũng vụng
về, lóng ngóng, chẳng được ai yêu thương gì cả!”