Tiểu Doãn Tử ngẩng đầu nhìn nàng ta, cười nịnh nọt: “Nếu Lưu tỷ mà
vụng về, lóng ngóng thì bọn tôi thành con nít chưa mọc răng rồi, sao dám
mở miệng trước mặt tỷ nữa!”
Lưu Chu bị hắn nịnh đến sướng rơn. “Biết điều làm ta vui vẻ như vậy,
ngày mai ta sẽ làm một đôi giày mới để thưởng cho nhà ngươi.”
Tiểu Doãn Tử chắp tay, cong lưng tạ ơn: “Cảm ơn tỷ, hài tỷ làm tôi sao
dám mang, ngày nào cũng đặt ở đầu giường, ngắm nghía để ghi nhớ ơn của
tỷ!”
Lưu Chu cười đến đau bụng, phì hắn một tiếng: “Chắp tay tạ ơn ứng
trước rồi, xem ra ta không thể tiếp tục lười biếng nữa, nhất định phải làm
cho ngươi một đôi thật đẹp.”
Tôi nói: “Đã làm rồi thì làm luôn cho Tiểu Liên Tử một đôi đi!”
Hai người đồng loạt tạ ân, mọi người ngắm hoa một hồi rồi mới tản đi.
Loáng cái đã đến tối, dùng xong bữa, tôi liền ngồi trước bàn gỗ sơn đỏ
chạm hình năm con dơi chúc thọ, lật xem Thi kinh. Bên ngoài cửa sổ là ánh
trăng nhàn nhạt, sương gió đẫm hương, đúng là một đêm vô cùng yên tĩnh,
mỹ lệ. Thi kinh giấy trắng mực đen, ngày xưa mỗi lần đọc đều cảm thấy
miệng thấm mùi thơm, hôm nay không hiểu vì sao tâm tư của tôi cứ mãi
hoảng hốt. Ánh trăng mềm mại như lụa, ngọn cây trước cửa sổ bị gió lay
động, bóng mờ chập choạng ánh lên giấy dán cửa sổ, phảng phất như thân
hình cao ngất của ai đó. Tinh thần mơ màng, dường như từng dòng chữ
trong trang sách đều biến thành đôi con ngươi đen láy, đan xen giữa bóng
hoa hạnh lưa thưa, múa loạn trước mắt tôi, thoáng tĩnh, thoáng động. Tâm
tư lưu chuyển, bất giác nhớ lại chuyện xảy ra hồi sáng, trái tim chợt mềm
nhũn như lụa. Ánh nến trước mắt sáng rỡ, lấp lánh phản chiếu hoa văn trên
gấm đoạn phủ lên ghế, giúp tôi nhớ ra mình đang ở trong Oánh Tâm đường,