HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 120

Tôi gật đầu. “Trong cung sự vụ bận rộn, bọn họ bận bịu không lo hết

việc, chậm trễ vài ba ngày cũng là lẽ thường tình.”

Ừ hử mấy câu, đang ngồi lặng lẽ bên bàn thì tôi bỗng nghe thấy tiếng thì

thầm trò chuyện giữa Bội Nhi và Tiểu Doãn Tử ở bên ngoài cửa sổ: “Sao
hồi trưa nay, lúc Tiểu Liên Tử quay về, mặt mũi lại ủ rũ, xám xịt như thế?”

Cận Tịch hơi biến sắc mặt, vừa định lên tiếng ngăn cản, tôi lập tức

nghiêm mặt nhìn nàng ta, nàng ta đành im lặng, không dám nói gì.

Tiểu Doãn Tử “hừ” một tiếng. “Thì cũng chỉ đến Nội vụ phủ rồi ôm một

bầu tức tối vì bị người ta mỉa mai, lủi thủi quay về mà thôi.”

Bội Nhi lấy làm lạ, hỏi: “Chỉ vì chuyện cái bàn cần sơn lại đó mà phải

chạy đi chạy lại mấy lượt, vẫn phải về không sao?”

“Ngươi hiểu cái quái gì chứ?” Tiểu Doãn Tử càng hạ thấp giọng, tức tối.

“Đám mắt chó không biết nhìn người đó, mỉa mai Tiểu Liên Tử vài ba câu
thì thôi cũng đành, nhưng đến tiểu chủ cũng bị bọn chúng xỉa xói, nói một
đống những lời không hay!”

Sắc mặt Cận Tịch trở nên vô cùng khó coi, cau mày định chạy ra ngoài

nhưng thấy tôi vẫn lộ vẻ thản nhiên nên đành nhẫn nhịn đứng lại.

Bội Nhi hậm hực. “Đám đốn mạt ở Nội vụ phủ kia dám không coi trọng

tiểu chủ ư? Mùa đông vừa rồi còn ăn bớt phần than của tiểu chủ, nếu không
phải Huệ tiểu chủ đưa qua chút than thượng hạng thì tiểu chủ đã bị đám
than đen đó hun cho ngạt thở rồi. Giờ đây bọn họ ngày càng ngang ngược,
coi trời bằng vung, chỉ việc sơn sửa cái bàn mà cũng lăng nhục người ta
mới bằng lòng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.