HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 129

Tôi thấy ánh sáng của ngọn nến đỏ bắt đầu mờ đi, bèn rút một cây trâm

bạc trên đầu xuống, khêu khêu tim nến, ai ngờ tim nến đột nhiên nổ “tách”
một tiếng, ánh nến vụt sáng, kết thành hoa đèn thật lớn. My Trang thấy vậy
liền nói: “Hôm nay là ngày gì vậy, bao nhiêu điềm tốt đều xuất hiện trong
cung của muội?”

Lăng Dung nghe vậy càng hớn hở. “Xem ra tỷ sắp khỏi hẳn bệnh rồi

đấy! Hay là thế này, để muội hát một bài chúc mừng tỷ nhé!”

“Trò này nghe có vẻ mới lạ, thanh nhã đây, ta chưa từng nghe Dung muội

hát lần nào. Vậy phiền muội hát một bài cho bọn ta nghe vậy!”

Lăng Dung vuốt vạt áo cho ngay ngăn rồi khẽ hát bài Chuyện tốt đến

gần.

Hoa lay núi xuân, lục vờn xanh quấn. Mưa dâng nước hồ buổi sớm, chân

trời sáng trong xanh.

Rời chèo áp sóng sâu, ca vang sạch bụi trần. Ngắm mây trời đậm nhạt,

xem sắc thực núi hồ.

Mọi người ai nấy đều im lặng. Lăng Dung hát xong, Thuần Nhi ngơ

ngẩn thốt lên: “An tỷ, tỷ hát hay thật đấy, muội nghe say mê đến mức món
mứt hạnh đào ngon lành nhất cũng chẳng buồn ăn.”

Tôi mừng rỡ khen ngợi: “Lăng Dung giỏi thật! Quả nhiên là muội giấu

tài, tỷ không ngờ muội lại hát hay đến vậy! Đúng là: “Khúc này thượng giới
có thôi, trần gian thử hỏi mấy hồi được nghe”.”

My Trang nghe mà mê mẩn, hỏi: “Nếu được nghe muội hát từ trước thì

Diệu Âm nương tử nào có đáng gì? Hai nhữ “Diệu Âm” ngoài muội ra thì
không ai xứng đáng cả!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.