Huyền Lăng cứ yên lặng ôm chặt tôi như thế. Khí trời ấm áp, cửa sổ
Oánh Tâm đường sớm đã thay rèm bằng sa Thiền Dực màu Vũ quá thiên
tinh mỏng manh như sương khói. Cơn gió dịu dàng, ấm áp thổi qua khiến
rèm cửa căng phồng. Tiếng gió lướt qua lá cây xào xạc, cứ như có cơn mưa
nhẹ vừa đi qua. Những âm thanh đó như thể từ xa vọng lại, một bến bờ xa
xôi chẳng thể nào với tới được. Cánh tay tôi dần tê dại, cảm giác ê ẩm từ
khuỷu tay lan lên trên nhưng tôi chẳng nỡ cử động. Bên ngoài cửa sổ, lấm
tấm nụ hải đường đỏ rực, căng mọng đang chờ khoe nhị.
Chương 13: Buổi đầu mưa móc mặn mà vua ban
Huyền Lăng vừa đi, Cận Tịch đã lại gần, nói nhỏ vào tai tôi: “Nghe Kính
sự phòng nói đã chuẩn bị xong lục đầu bài cho tiểu chủ, xem ra Hoàng
thượng có ý triệu tiểu chủ thị tẩm trong vòng mấy ngày tới đây thôi.” Nói
xong, nàng ta hớn hở hành lễ. “Chúc mừng tiểu chủ!”
Tôi thẹn, mặt đỏ bừng, mắng: “Không được nói bậy!” Gió ngoài vườn
thổi bay vạt áo, chấp chới như cánh bướm. Tôi lấy ngón tay quấn vạt áo,
đứng ngẩn ngơ hồi lâu rồi mới nhỏ giọng hỏi nàng ta: “Ta có nên đến vấn
an Hoàng hậu nương nương không?”
Cận Tịch khẽ giọng thưa: “Nếu Hoàng thượng chưa dặn dò gì thì tiểu
chủ tạm thời có thể không đi, để tránh những xích mích không cần thiết.”
Ngẫm nghĩ một lát, nàng ta lại nói: “Một khi Hoàng thượng đã ra lệnh cho
Kính sự phòng thì Hoàng hậu hẳn cũng sẽ biết, theo quy củ thì sáng sớm
sau ngày tiểu chủ thị tẩm mới phải đến bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Tôi “ừ” một tiếng rồi chậm rãi ra lệnh: “Gió lên rồi, chúng ta vào trong
thôi!”