HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 165

trà lạnh Việt Châu, có hương lá tùng và hoa mai, còn lại thì không rõ lắm.
Nàng cho trẫm biết nàng còn bỏ thêm thứ gì nữa nào?”

Tôi cười, đáp: “Vị giác của Hoàng thượng tinh thật đấy, món trà này có

tên gọi là Tuế hàn tam hữu, lấy lá tùng, lá trúc và hoa mai nấu chung với
nước, nước là sương hứng trên lá sen mùa hè trước khi mặt trời ló dạng,
nhờ vậy mới tạo được cảm giác tươi mát như thế.”

“Người xưa có nói, trà có thể khiến lòng người trở nên trong sáng, hôm

nay uống trà của Hoàn khanh pha, trẫm mới biết lời của người xưa tịnh
không sai chút nào.”

Khuôn mặt ửng hồng, tôi khiêm tốn nói: “Hoàng thượng quá khen rồi.

Cũng là gặp được cơ duyên vừa khéo, năm ngoái thần thiếp tự tay hứng
được hai vò sương, trước giờ đều cho chôn ở gốc lê ngoài vườn sau, hai
hôm trước mới sai người đào lên.”

“Hiện giờ nàng ở Đường Lê cung có cảm thấy dễ chịu không? Trẫm thấy

nơi này hơi xa.”

“Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Thần thiếp thấy cũng được lắm, rất yên

tĩnh.” Giọng nói tôi hơi chùng xuống: “Thần thiếp không ưa những trò náo
nhiệt mà!”

Ngón tay của Huyền Lăng lướt qua gò má tôi, vén lọn tóc xòa ra bên thái

dương. Nơi y chạm vào dường như trở nên nóng bỏng, tôi nghe y nói khẽ:
“Trẫm hiểu rồi, Đường Lê cung yên tĩnh, khí hậu tốt, khiến người xinh đẹp
hơn.” Y tủm tỉm cười, đôi mắt sáng quắc chăm chú ngắm nhìn tôi hồi lâu
rồi mới nói tiếp: “Trẫm thấy khí sắc của nàng đã tốt hơn nhiều, chắc là đã
khỏe rồi chứ gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.