HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 164

bảng lảng tan vào không khí, cả phòng sực nức mùi hương. Tôi thấy Huyền
Lăng an tọa rồi mới ngồi xuống chiếc ghế gập bằng gỗ hoa lê kề bên.

Huyền Lăng khẽ gật đầu, khen: “Mùi hương này được lắm! Nghe tấu

chương của triều thần suốt buổi sáng, đầu trẫm đang ong ong cả lên.”

Tôi tủm tỉm cười, xem ra tôi đã tính đúng khi ra lệnh cho người hầu

chuẩn bị kĩ càng thế này.

Tôi dịu giọng thưa: “Hoàng thượng vừa mới hạ buổi triều sớm đã đến

thăm thần thiếp, hẳn là cũng mệt lắm rồi, thần thiếp xin đích thân pha một
chén trà cho người có được không?”

Huyền Lăng mỉm cười. “Những chuyện như thế để đám người hầu làm là

được rồi, cần gì nàng đích thân ra tay cơ chứ!”

“Trà do chính tay thần thiếp dâng lên sao có thể so sánh với kẻ khác

được chứ! Xin Hoàng thượng đợi thần thiếp một lát.” Tôi mỉm cười rồi yểu
điệu đi vào Noãn các, chẳng mấy chốc đã bưng một chén trà bạch ngọc Hòa
Điền dâng đến trước mặt y, tủm tỉm cười. “Trà do thần thiếp tự tay pha,
không biết có hợp khẩu vị Hoàng thượng hay không? Mong Hoàng thượng
đừng chê.” Ngoài miệng nói đùa nhẹ như không nhưng trong lòng tôi không
khỏi thấp thỏm, hy vọng y sẽ thích.

Huyền Lăng nói: “Trà do tự tay nàng pha, tấm lòng này đủ để trẫm vui

rồi.” Y đón lấy chén trà, mở nắp sứ trắng như ngọc ra nhìn qua, bên trong
chén, nước trà sóng sánh xanh, tựa như có ráng chiều bảng lảng, hương trà
quấn quýt thấm sâu vào tận tâm can, cất tiếng khen: “Trà thơm thật!” rồi
uống thử một ngụm nhỏ, hơi cau mày trầm tư rồi lại uống thêm một ngụm
nữa. Tim tôi trĩu nặng, cứ nghĩ y không thích, đang lúc hoảng hốt chẳng biết
ứng phó thế nào thì chân mày Huyền Lăng từ từ giãn ra, nét cười thêm đậm,
nhìn sang tôi, hỏi: “Hương vị của loại trà này mát lạnh, thơm ngát, lá trà là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.