Mấy ngày sau đó, Hoàng đế thỉnh thoảng lại ghé qua trò chuyện với tôi,
hoặc thưởng thức trà ngon hoặc đàm luận thi từ, nhưng tuyệt không thấy
nhắc đến chuyện cho tôi thị tẩm. Tôi đành vờ như không biết, vẫn thản
nhiên trò chuyện với y.
Một sáng nọ, tôi tỉnh dậy, trong lúc mơ màng chợt ngửi thấy hương hoa
ngào ngạt, dường như là mùi hương của tây phủ hải đường nở rộ ngoài sân.
Nhưng cách mấy lớp rèm che, hoa cũng vừa hé nở, sao hương hoa có thể
truyền vào tận đây được chứ? Có lẽ chỉ là ảo giác, chẳng qua là mùi hương
trầm mà thôi. Lúc ngồi trước gương rửa mặt, tôi thuận miệng hỏi Hoán
Bích một câu: “Hải đường trước nhà đã nở chưa?”
Hoán Bích cười, thưa: “Tiểu chủ đúng là liệu sự như thần, chưa ra khỏi
cửa đã biết hải đường nở hoa. Sáng nay thức dậy nô tỳ mới nhìn thấy đấy!”
Tôi quay người, lấy làm lạ, hỏi: “Thật thế sao? Ta cũng chỉ thuận miệng
hỏi mà thôi. Nếu đúng là hoa đã nở thì không thể không ngắm.”
Chải đầu, thay y phục xong xuôi, tôi bước ra ngoài, quả nhiên thấy hải
đường đã nở hoa. Những đóa hoa vừa hé như những bông tuyết li ti, chỉ có
điều, tuyết này lại có màu đỏ rực, hơi trong suốt, óng ánh phản chiếu ánh
sáng. Vừa nhìn thấy hoa, trong lòng tôi chợt dâng lên niềm hoan hỉ như
đang nhìn thấy điềm lành. Tôi mỉm cười. “Thật không uổng công ta ngày
đêm thắp đèn lồng, cuối cùng cũng thúc cho hoa nở được rồi.”
Hoàng hôn buông xuống, tôi ngồi nghỉ bên cửa sổ, bóng chiều nặng trĩu
nhưng cây hải đường trổ đầy hoa vẫn tỏa hương ngào ngọt đến say lòng
người.
Chợt có tiếng bước chân vội vã của nội giám, giọng điệu cung kính, trầm
ổn truyền chỉ: “Hoàng thượng có chỉ, ban cho Hoàn Tần đến tắm ở Tuyền
Lộ trì, chưởng sự của Đường Lê cung là Thôi Cận Tịch theo hầu hạ.” Theo