HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 191

dẫu mắng thì hắn cũng phải vâng theo. Chỉ có điều, muội muội lo thay cho
Quý tần tỷ tỷ, Thượng Lâm uyển lắm người nhiều miệng, ở ngay chỗ này
dạy dỗ nô tài khó tránh bị người khác nói ra nói vào. Tỷ tỷ nếu thực sự thấy
tên nô tài này quá đáng ghét thì có thể dẫn hắn về cung để răn dạy sau. Tỷ
tỷ thấy muội nói vậy có đúng không?”

Lệ Quý tần nghe vậy mới thôi, lườm Khang Lộc Hải một cái rồi bảo:

“Thôi đi!” Nói xong nàng ta hơi gật đầu với tôi rồi dẫn đoàn người nghênh
ngang rời đi.

Khang Lộc Hải thấy nàng ta đi xa rồi mới lết gối đến trước mặt tôi, dập

đầu thật mạnh, hổ thẹn thưa: “Tạ ơn cứu mạng của tiểu chủ.”

Tôi chẳng thèm nhìn hắn. “Ngươi cũng láu lỉnh quá đấy!”

Khang Lộc Hải quỳ mọp dưới đất. “Tiểu chủ mà không nói như vậy thì

Lệ chủ tử sao có thể bỏ qua cho nô tài dễ dàng như thế.”

Tôi vịn cánh tay Cận Tịch bỏ đi, không thèm quay đầu lại, buông cho

hắn một câu: “Lệ Quý tần dễ gì mà chịu bỏ qua cho ngươi, ngươi tự lo lấy
thân mình đi.”

“Tiểu chủ…” Tôi thoáng dừng lại, bên tai chỉ nghe tiếng gió khe khẽ, lại

nghe hắn gọi với theo: “Tiểu chủ cũng phải chú ý đến bản thân, tiểu chủ
vừa được sủng ái đã được nhiều ân huệ như thế, Lệ… Bọn họ đã bất mãn
không ít rồi, sợ là…”

Khang Lộc Hải do dự không dám nói thêm, tôi chầm chậm bước đi, nhỏ

giọng bảo: “Sao có thể khiến mọi người đều vừa lòng đẹp ý cơ chứ? Ta chỉ
cần cầu cho bản thân mình được thoải mái là đã thượng thượng đại cát rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.