HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 194

“Hoàng thượng nghe nói trong dân gian có tập tục Tát trướng nên lệnh

cho bọn nô tài học lại y hệt.”

Thấy tôi khẽ gật gù ra vẻ đã hiểu, Cận Tịch bèn bảo: “Tiểu chủ cũng mệt

rồi, các người hãy lui xuống trước, để Lưu Chu, Hoán Bích ở lại hầu hạ tiểu
chủ nghỉ ngơi.” Nói xong, nàng ta dẫn mọi người lui ra ngoài.

Lưu Chu mừng rỡ đến mức chỉ biết kéo tay tôi, luôn miệng huyên

thuyên: “Tốt quá, tốt quá”. Hoán Bích mắt rưng rưng lệ. “Xem tình hình
hiện giờ, Hoàng thượng quả thật để tâm đến tiểu chủ hết mực rồi. Khổ sở
chịu đựng hơn nửa năm nay, bọn nô tỳ chúng em có thể yên tâm được rồi.”

Mọi chuyện đến quá nhanh, quá sức tốt đẹp, hơn hẳn dự liệu của tôi,

khiến tôi nhất thời không thích ứng kịp, hoang mang như đang nằm trên
mây trắng bềnh bồng. Bao nhiêu suy tư dào dạt giăng mắc trong lòng, tôi
cảm khái thốt lên: “Ta thật không sao ngờ được Hoàng thượng lại trân trọng
ta đến vậy.”

Trước giờ trong cung cấm, được sủng ái đã khó, giữ được sủng ái càng

khó hơn, ai biết được Huyền Lăng, đối xử với tôi như vậy là vì nhan sắc, trí
tuệ của tôi, hay sự cố chấp đối với tình yêu vĩnh cửu của tôi khiến y cảm
thấy mới mẻ? Có thể tất cả đều đúng, có thể tất cả đều sai. Xoa xoa vầng
trán, đầu óc mệt mỏi đến ê ẩm, tôi lệnh cho Lưu Chu, Hoán Bích thu dọn tất
cả đồ Tát trướng lại, cất cẩn thận rồi mặc nguyên quần áo chìm vào giấc
ngủ.

Ngước mắt nhìn nước gấm đỏ tươi rực rỡ khắp giường màn, chỗ nào

cũng thêu uyên ương và quả anh đào, lấy ý ân ái hòa hợp, con cháu đầy đàn.
Uyên ương, uyên ương, ước gì có được ngàn vạn tấm gấm hồng, thêu uyên
ương khắp trời khắp đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.