Chương 15: Hoàn Hoàn
Trời trưa kịp tối, tổng lĩnh nội giám của phòng Kính Sự là Từ Tiến
Lương đã đến truyền chỉ bảo tôi chuẩn bị sẵn để đi thị tẩm, xe Phượng Loan
Xuân Ân sớm đã chờ sẵn bên ngoài, một lần nữa đưa tôi đến gian phía đông
của Nghi Nguyên điện. Cung xa lộc cộc lăn bánh trên mặt đường lát đá của
vĩnh hạng, âm thanh đó khiến tôi nhớ đến một đêm đông tuyết lớn nọ, Diệu
Âm nương tử từng cất cao giọng hát tràn đầy đắc ý trên chính con đường
này. Chẳng biết vì sao tôi lại đột nhiên nhớ tới người con gái bị thất sủng vì
tôi, ngày trước ả còn hết sức đắc ý vì được sủng ái, giờ phút này không biết
đang phải chịu đựng những tháng ngày đau khổ biết chừng nào khi bị
Hoàng đế ghét bỏ… Dẫu ả ta có kiêu ngạo, vô lễ nhưng trong lòng tôi vẫn
cảm thấy có chút thương hại. Chiếc xe này, cách đây mười mấy ngày thôi, ả
từng hoan hỉ ngồi lên với bao hy vọng và kiêu ngạo, giờ đây người phụng
chiếu ngồi trên xe Phượng Loan Xuân Ân lại đổi thành tôi. Lòng tôi hơi
cảm thấy ớn lạnh, ả chính là tấm gương tày liếp của tôi, về sau dù ở bất kỳ
đâu, vào bất kỳ lúc nào, dẫu có được sủng ái nhất hậu cung, cẩn thận và
nhẫn nhịn vẫn là biện pháp bảo toàn bản thân hay nhất cho tôi.
Phương Nhược đã chờ sẵn ở bên ngoài điện, thấy tôi vội vã chạy lại đón
đỡ, khẽ giọng thưa: “Hoàng thượng vẫn còn ở gian phía tây phê duyệt tấu
chương, chốc lát nữa là xong. Xin mời tiểu chủ ghé qua gian đông đợi một
chút.”
Phương Nhược dẫn tôi vào gian phía đông rồi lui xuống. Tôi chờ hồi lâu,
Hoàng thượng vẫn chưa đến. Một mình bước ra ngoài, tôi thấy gian phía tây
đèn đuốc sáng choang, vì đó là ngự thư phòng nên tần phi bình thường
không được phép tiến vào. Tôi không dám lỗ mãng làm bừa, đi ra ngoài
Nghi Nguyên điện, dừng bước, đứng tựa vào chiếc cột sơn đỏ khắc hình
rồng uốn lượn bay thẳng lên trời.