HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 197

“Trẫm đã dùng trước ở gian tây rồi, nàng nếm thử xem có hợp khẩu vị

không.”

Tôi vâng lời, cắn một miếng rồi bất giác cau mày, nhả ngay ra, đẩy chiếc

chén ra xa, phàn nàn: “Còn sống.”

Huyền Lăng nghe vậy cười bỡn cợt trêu tôi: “Là chính nàng nói đấy

nhé!”

Khi đó, tôi mới vỡ lẽ mình đã rơi vào bẫy của y, hết sức ngượng ngùng

rồi chuyển sang giận dỗi, quay người đi. Huyền Lăng đứng dậy, đi đến
trước mặt tôi, tôi lại quay đi không thèm nhìn y, cứ như vậy đến mấy lần,
khiến chính tôi cũng cảm thấy chẳng ra thể thống gì, đành cúi gằm mặt. Y
cúi người xuống nhìn tôi, cười khẽ: “Hoàn khanh của trẫm khi giận dỗi
trông càng đáng yêu.”

Tôi khẽ lí nhí: “Hoàng thượng chỉ biết trêu chọc thần thiếp thôi.”

“Được rồi, được rồi!” Y khẽ vỗ về lưng tôi. “Trẫm không phải cố ý

muốn trêu chọc nàng đâu. Chén sủi cảo này lẽ ra đêm qua phải cho nàng
nếm thử mới đúng, trẫm nghe nói món này không thể thiếu trong tục lệ cưới
gả chốn dân gian. Trong cung có quy củ riêng của cung đình, trẫm tuy
không thể lo đủ hết mọi thứ cho nàng, nhưng việc gì có thể làm được thì
đương nhiên sẽ làm hết cho nàng.

Nhớ lại lễ Tát trường buổi sáng, tôi hết sức cảm động, tựa vào người y,

thẽ thọt thưa: “Hoàng thượng đối xử với thần thiếp thế này…” Chốn sâu
thẳm nhất trong lòng lập tức trở nên mềm nhũn, không nói tiếp được nữa,
tôi chỉ lẳng lặng nép sát vào y.

Giọng của y dần mất đi nét cười cợt, có chút nặng nề: “Hôm ấy, lần đầu

tiên trẫm nhìn thấy nàng ở Thượng Lâm uyển, một mình nàng đứng giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.