HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 202

Nét cười nơi khóe miệng của Hoa Phi thoáng ngưng đọng, Lệ Quý tần

nhìn mặt đoán ý, bước lên một bước, định cất tiếng trả đũa. Hoa Phi lườm
xéo nàng ta một cái. “Hôm nay Quý tần đã nói không ít rồi, coi chừng cắn
nhầm vào lưỡi đấy!” Lệ Quý tần nghe vậy, đành nuốt giận, lẳng lặng lùi lại
phía sau. Trong chớp mắt, Hoa Phi đã cười tươi như không: “Lời nói của
muội muội nghe thật êm tai.” Nói xong, nàng ta liếc ánh mắt sáng quắc về
phía My Trang: “Huệ tần và Hoàn Tần ở chung với nhau lâu rồi, mồm mép
cũng ngày một lanh lợi, thật không thể xem thường được.”

Khóe môi My Trang mấp máy, tựa hồ định nói gì đó nhưng cuối cùng

cũng không mở miệng, chỉ lẳng lặng đứng yên.

Hoa Phi xoa xoa huyệt thái dương, bảo: “Sáng sớm đã phải thức dậy đến

vấn an Hoàng hậu, lại nói chuyện lâu như vậy, thật mệt quá đi. Quay về
thôi!” Nói xong, nàng ta vịn vào vai cung nữ, một đoàn người oai vệ xuyên
hoa phất liễu rời đi.

My Trang thấy Hoa Phi đã đi xa, bèn ngước mặt làm hiệu, đám cung

nhân lập tức lùi ra xa rồi lẳng lặng đi theo bọn tôi. My Trang nhìn theo
bóng Hoa Phi rời đi, thở ra một hơi u uất: “Cuối cùng thì nàng ta cũng
không nhịn nổi nữa rồi.” Rồi nắm lấy tay tôi. “Chúng ta đi dạo một lát đi.”

Lòng bàn tay của My Trang lành lạnh, ẩm ướt, tôi bèn lấy khăn nhét vào

tay tỷ ấy. My Trang khẽ bảo: “Coi như muội cũng được tận mắt chứng kiến
rồi đấy!”

Gió xuân hiền hòa, ấm áp nhưng lòng tôi lạnh như băng, hệt như lòng

bàn tay của My Trang, tôi khẽ thở dài: “Hoa Phi có thái độ đó cũng là
chuyện đương nhiên. Tỷ tỷ…” Tôi nhìn My Trang chăm chú: “Tỷ có trách
muội không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.