HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 207

Hai chân trần lộ ra ngoài chăn nhưng tôi không hề có ý định rụt lại, từng
chút hơi lạnh thấm vào cơ thể.

Cánh tay của Huyền Lăng dùng sức mạnh hơn, má tôi áp lên xương quai

xanh của y, bị ghì chặt đến phát đau. Chân y quấn lấy chân tôi, hơi ấm ùa
tới. Y nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Biết rồi!”

Tôi cũng nhắm mắt lại, sau đó chẳng nói được gì thêm.

Đêm hôm sau, Huyền Lăng quả nhiên không tiếp tục lật thẻ của tôi. Tiểu

Doãn Tử từ sớm đã nghe ngóng được, Hoàng đế đến thăm Cẩn phi, người
đã lâu chưa được sủng ái. Tuy có hơi bất ngờ, nhưng chỉ cần y không chọn
tôi, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cũng đã bảy, tám ngày không nghỉ đêm tại Đường Lê cung, tôi cảm thấy

nơi đây có phần hơi xa lạ. Thay áo ngủ xong, tôi vẫn tỉnh như sáo. Trong
lòng như đang thiếu thốn thứ gì đó, trằn trọc chẳng yên. Cẩn phi, kẻ lâu lắm
rồi không thấy mặt quân vương, sẽ vui vẻ, sung sướng đến nhường nào
đây? Lại yểu điệu lấy lòng Hoàng thượng thế nào đây?

Tôi rầu rĩ thở dài một hơi, thuận tay đùa nghịch với chiếc đàn bằng gỗ

ngô đồng khắc hình đuôi phượng, dây đàn mỏng như tơ, ngón tay vừa lướt
qua, âm thanh du dương vang lên như nước suối róc rách, vung tay đàn một
khúc, hóa ra là bài Oán ca hành.

Mười lăm tuổi vào cung, sắc hoa cười xuân thắm. Quân vương tuyển

dáng ngọc, thị tẩm chốn rèm vàng. Gối đầu khuya trăng sáng, khép áo quấn
gió xuân. Ai ngờ Triệu Phi Yến, đoạt sủng hận vô cùng. Buồn bã ủ ê người,
tóc xanh thành sương trắng. Một buổi không vừa ý, chuyện đời cũng là
không. Nhạn trời đổi rượu ngon, áo múa thay rồng chạm. Khổ lạnh chẳng
nên lời, vì người đàn một khúc. Đứt ruột đứt dây đàn, lòng sầu dạ ủ ê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.