HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 260

hiểm e là không kịp, đương nhiên nàng ta phải tìm cách thoái thác rồi!”

“Tiểu thư nói đúng lắm, Hoa Phi nói trong người không khỏe nên không

đến xem được.”

Tôi nhương mày hỏi: “Lý Thường vô dụng đến vậy sao, mấy tay nội

giám mà cũng không đối phó nổi một nữ nhân yếu đuối ư?”

Hoán Bích chau mày, lộ vẻ chán ghét. “Ả Dư thị đó đanh đá lắm, đập vỡ

bình rượu độc, cư xử như bà điên, ở lãnh cung cao giọng mắng chửi tiểu
chủ, lời nói độc ác đến mức không ai dám lắng nghe!”

Tôi chậm chạp ngồi thẳng người, vuốt phẳng tóc mai rồi nói: “Ả còn mặt

mũi nào mà mắng chửi ta? Ả cứ mắng chửi như thế, chỉ e đến chết cũng
chẳng có chỗ chôn nữa đâu!”

“Dư thị khăng khăng nói mình bị người khác hãm hại, hoàn toàn không

biết sao lại phải chịu tội chết.”

Tôi đứng thẳng dậy, chìa tay cho Hoán Bích đỡ lấy, vừa ngẫm nghĩ vừa

chậm rãi nói: “Vậy ngươi theo ta đến lãnh cung một chuyến, để ả hiểu rõ vì
sao mình phải chết, để khỏi trở thành quỷ chết oan!”

Hoán Bích kinh hãi, vội vã khuyên can: “Lãnh cung vốn là nơi không tốt

lành gì, tiểu thư ngàn vạn lần không nên đến đó! Huống gì Dư thị nhìn thấy
người, nhất định sẽ không kiềm chế được, làm tổn hại đến người, người
không thể tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm được!”

Tôi ngắm ánh mặt trời chói lọi chiếu bên ngoài rèm cửa sổ, chỉnh lại tua

rua của chiếc túi thêu hình hoa phù dung bằng chỉ kim tuyến đeo trên váy,
nói: “Không thể để ả ta tiếp tục làm loạn như vậy được, gọi Cận Tịch đến,
đi cùng ta qua đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.