HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 262

như thể lâu lắm rồi không có ai cư ngụ. Ngói lợp sứt mẻ, cột kèo chạm trổ
uy nghi nhưng bên trên đóng một lớp bụi dày cộp cùng mạng nhện giăng
mắc hỗn loạn khắp nơi, che khuất lớp sơn son thếp vàng vốn có.

Chưa bước vào lãnh cung, tôi đã nghe thấy có tiếng nữ nhân khàn giọng

kêu gào, mắng chửi đến rát tai. Tôi lệnh cho đám tiểu nội giám khiêng kiệu
đứng đợi bên ngoài, một mình đi thẳng vào trong. Đám nội giám thấy tôi
vào đều đồng loạt quỳ xuống thỉnh an. Lý Trường là nội thị hầu cận của
Huyền Lăng, theo quy củ không cần thiết phải quỳ gối hành lễ, chỉ cần
khom người thi lễ, thưa: “Uyển nghi cát tường!”

Tôi khách sáo nói: “Mời công công bình thân!”, rồi ra hiệu cho đám nội

giám kia đứng dậy. Tôi cất tiếng hỏi: “Sao công công vẫn chưa làm xong
việc thế?”

Lý Trường cười khổ, chỉ sang phía Dư thị vẫn đang ngoác miệng mắng

chửi, phân trần: “Tiểu chủ, người xem, đúng là thứ đồ ngang ngược vô lý!”

Dư thị hai mắt lóe lên ánh hào quang khiếp người, xông thẳng tới, kéo

vạt áo của tôi, gào lên: “Tại sao lại là ngươi? Hoàng thượng đâu? Hoàng
thượng đâu?” Ả vừa hỏi vừa mở to mắt nhìn phía sau lưng tôi.

Cận Tịch và Lý Tường cùng kinh hoàng kêu lên: “Mau buông tiểu chủ

ra!”

Tôi lạnh lùng đẩy tay ả ra, nói: “Hoàng thượng thân quý ngàn vàng, sao

có thể tùy ý bước chân vào lãnh cung được?”

Dư thị xiêm y rách tả tơi, tóc tai rũ rượi, hào quang trong mắt dần ảm

đạm như ánh nến chập chờn sắp tắt, sau đó, ả chỉ thẳng mặt tôi, gào khóc:
“Đều là ngươi, đều là do đồ tiện nhân nhà ngươi! Xúi bẩy Hoàng thượng
giết chết ta mới yên lòng! Ngươi là đồ tiện nhân!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.