HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 263

Hoán Bích vội lách người đứng chắn ngay trước mặt tôi, sợ ả phát khùng

làm tôi bị thương. Chắc tiếng gào của Dư thị quá lớn, quá chấn động khiến
lớp bụi dày cộp đóng trên xà nhà lả tả rơi xuống. Tôi không kịp tránh, bụi
rơi thẳng xuống đầu và vai khiến tôi bị sặc, ho khan mấy tiếng.

Dư thị thấy vậy, vỗ tay cười như điên như dại. “Hay lắm, hay lắm! Đồ

tiện nhân lòng dạ rắn rết như nhà ngươi đến ông trời cũng không tha đâu!”

Lý Trường thấy ả mắng chửi quá độc ác, vô lý bèn vung tay tát bốp một

cái vào mặt ả, khiến bên má trái của ả sưng vù, năm vết ngón tay đỏ hồng in
rõ trên mặt. Ả lấy tay che mặt, vẫn trừng trừng nhìn tôi, cười lạnh lẽo.

Tôi rút chiếc khăn lụa, phủi lớp bụi rơi trên vai, bình tĩnh nói: “Ngươi

mới đúng là tự làm chuyện ác nên không sống được nữa. Chẳng qua chỉ là
chút bụi thôi, nếu khiến người ta chán ghét thì phủi đi là được, chẳng phải
chuyện lớn lao gì cho cam, thế mà nó có thể làm sủng cơ thuở trước của
Hoàng thượng vui vẻ, sung sướng được như thế này sao?”

Dư thị nghe thấy hàm ý trong lời nói của tôi, từ từ thu lại nụ cười, chằm

chằm nhìn thẳng vào tôi. Khóe môi của tôi hơi nhếch lên, khoái trá nói:
“Ngươi nhất quyết không chịu chết thế này, chẳng qua là muốn chết một
cách rõ ràng thôi chứ gì, vậy ta cho ngươi biết là được!” Tôi sa sầm nét mặt,
hỏi: “Ngươi giở trò với thuốc uống của ta đúng không? Nhân chứng, vật
chứng đầy đủ, ngươi không thể chối cãi được đâu.”

Ả ngẩng đầu, sắc mặt lộ vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi hậm hực

đáp: “Đúng là do ta sai người làm vậy đấy. Nếu không phải do ngươi, sao ta
lại bị thất sủng, lại rơi vào tình thế tồi tệ thế này chứ! Ta hận đến mức muốn
nhai xương, uống máu ngươi! Để ả tiện nhân nhà ngươi mãi mãi không bao
giờ được siêu sinh!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.