HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 264

Lý Trường thấy ả nói vậy lại muốn vung tay tát ả thêm cái nữa, tôi khẽ

giơ tay ngăn cản hắn, hắn bèn cúi đầu, lùi ra phía sau. Tôi hỏi: “Ngươi đã
biết rõ tội trạng của mình rồi, sao còn chưa ngoan ngoãn chịu trừng phạt
đi?!”

“Đều tại ta nhất thời sơ sót nên mới bị ngươi phát hiện ra. Hoàng thượng

vì thế mà phế ta, đuổi ta vào lãnh cung, ta chẳng trách được ai. Chỉ có điều,
ta vừa vào lãnh cung, Hoàng thượng lại đột nhiên muốn giết ta, ngươi có
dám nói là không xúc xiểm, xúi giục Hoàng thượng gì hay không?!”

Tôi tủm tỉm cười nhạt: “Việc gì ta phải xúc xiểm với Hoàng thượng kia

chứ? Vì sao ngươi lại được sủng ái, lẽ ra ngươi là người biết rõ nhất!” Tôi
ngừng lại một lát, nụ cười trên khóe miệng càng thêm đậm. “Đêm Giao
thừa trong Ỷ Mai viên, “Gió đông như hiểu ý, xin đừng hại đến hoa”, ngươi
còn nhớ câu thơ đó không?”

Mặt Dư thị dần lộ vẻ nghi hoặc, sau đó chuyển thành kinh hoàng, ả cất

giọng the thé, gào lên: “Là ngươi! Không ngờ lại là ngươi!” Ả dang rộng
tay, lao thẳng về phía tôi, gào đến rát cổ họng: “Người trong đêm đó chính
là ngươi! Ta không ngờ thành do ngươi, mà bại cũng do ngươi!”

Tôi nghiêng người, lách qua một bên, nói với Cận Tịch: “Ả vô lễ, tát vào

miệng ả cho ta!”

Dư thị vồ hụt tôi, vì chạy quá vội nên bị chúi đầu, ngã xuống đất, khiến

bụi bay mù mịt. Cận Tịch không nói tiếng nào, bước lên kéo ả dậy, trở tay
đánh ả hai bạt tai thật mạnh, cho đến khi khóe môi ả rách tươm, máu ứa ra
mới thôi.

Tôi thấy Dư thị bị đánh đến mức ngẩn người, bèn ra hiệu cho Cận Tịch

buông ả ra, nói: “Thủ đoạn chiếm lấy sủng ái của ngươi vốn không quang
minh chính đại, lẽ ra còn phải chú ý cẩn thận, giữ gìn bổn phận của mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.