HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 266

Lý Trường hạ giọng thưa: “Ý của tiểu chủ là...”

“Dư thị trong cung nói thẳng ra là chẳng được lòng ai, chẳng ai chịu lên

tiếng nói giúp cho ả. Hiện giờ Hoàng thượng lại chán ghét ả ta.” Tôi đổi
giọng, hỏi hắn: “Khi trước, tần phi chịu lệnh tuẫn táng, nếu không chịu tự
mình ra tay thì nên làm thế nào mới phải?”

Lý Trường nghe qua là hiểu ngay, lập tức cụp mắt, nhìn xuống đất, thưa:

“Vâng!”

“So với ta, công công còn hiểu rõ hơn thế nào gọi là đêm dài lắm mộng.

Thanh toán cho xong ả ta, coi như Hoàng thượng cũng nhẹ nhõm được một
chuyện.”

Lý Trường cúi người, cung kính thưa: “Nô tài hiểu rõ. Nô tài kính tiễn

tiểu chủ!”

Tôi tủm tỉm cười, dắt theo Hoán Bích và Cận Tịch chầm chậm bước ra

ngoài. Đằng sau vẫn còn vẳng lại tiếng nguyền rủa the thé của Dư thị:
“Chân Hoàn! Ngươi không chết trong tay ta thì nhất định sẽ có người giúp
ta giết chết ngươi! Ngươi nhất định sẽ không được chết an lành đâu!” Ả cất
tiếng cười điên cuồng, nghe thê lương như tiếng cú đêm, tôi nghe mà tim
đập thình thịch nhưng chỉ đành vờ như không để ý, tiếp tục đi thẳng ra
ngoài.

Hoán Bích hậm hực: “Chết đến nơi rồi mà vẫn chưa chịu hối cải!”

Tôi bình tĩnh đáp: “Chết đến nơi rồi, cứ mặc ả đi.”

Bên ngoài Khứ Cẩm cung, bóng chiều thấp thoáng, có mấy con quạ đen

vỗ cánh phành phạch rồi vút bay về phía cây cổ thụ đằng xa. Gió trước lãnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.