HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 261

Hoán Bích biết một khi tôi đã quyết định thì sẽ không nghe lời khuyên

của bất kỳ ai, chỉ đành sai người chuẩn bị sẵn kiệu rồi cùng Cận Tịch theo
tôi đến lãnh cung.

Lãnh cung có tên là Khứ Cẩm, cách xa cung điện, lầu các nơi các tần phi

cư ngụ, là nơi giam cầm những phi tần bị phế truất của các triều đại. Khứ
Cẩm mang ý là lột sạch áo gấm, cả đời chịu tội. Có không ít phi tần, Quý
nhân bị phế truất không chịu nổi cuộc sống thê thảm sau khi bị phế ở chốn
lãnh cung, hoặc trở nên điên khùng, si ngốc hoặc tự vẫn. Do đó, mọi người
đều ngầm cho rằng trong Khứ Cẩm cung tích tụ quá nhiều oán hận, âm khí
quá nặng, là nơi oán khí tập trung nhiều nhất trong cả hậu cung. Cung nhân
sống ở gần đó thường nghe thấy tiếng khóc lóc nức nở hòa cùng tiếng mắng
chửi liên tu bất tận vẳng ra từ bên trong Khứ Cẩm cung. Thậm chí, còn có
cung nhân kể rằng ngay giữa đêm khuya đã nhìn thấy u hồn vận áo trắng
bay lảng vảng quanh Khứ Cẩm cung, khiến mọi người càng thêm phần e dè,
khiếp sợ chốn này.

Ngồi trên kiệu khá lâu mà tôi vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì là đã đến nơi.

Sau buổi trưa, khí trời dần ấm áp, Hoán Bích và Cận Tịch đi theo hai bên
kiệu đã lâu, mồ hôi rịn ra đầy trán, thỉnh thoảng phải lấy khăn tay ra lau.
Nội giám khiêng kiệu vẫn tề chỉnh, bước chân thoăn thoắt nhanh như bay.
Tôi ra lệnh: “Trời nóng nực, đi chậm một chút!” Rồi quay sang hỏi Cận
Tịch: “Còn bao xa nữa?”

Cận Tịch đáp: “Ra khỏi Thượng Lâm uyển, đến cuối vĩnh hạng, rẽ sang

hướng bắc, đi thêm chút nữa là đến nơi.”

Ở đoạn cuối vĩnh hạng, phòng ốc vô cùng lụp xụp, là nơi ở chung của

các cung nhân có địa vị thấp kém. Từ đó trở đi, càng đi càng thấy hoang
vắng, nhìn chẳng khác gì nơi không có dấu chân người. Tôi dần nhìn thấy
hình dáng của một tòa cung điện, cực lớn nhưng lại đầy ắp vẻ hoang tàn, cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.