HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 295

“Cũng chẳng cần phải vậy đâu. Cứ lo trước lo sau mãi không khéo lại

mất đi sự quyết đoán.” Tôi nhìn những quân cờ đen trắng chi chít trên bàn
cờ, lông mày dãn ra, cười lớn. “Bỏ xe giữ soái, tỷ tỷ, Hoàn Nhi thắng rồi!”

Đêm đã về khuya, trăng sáng như móc câu, ánh trăng dịu dàng tựa nước,

đến những ngôi sao nơi chân trời cũng lấp lánh lạ thường, chẳng khác gì
những viên kim cương chói lọi rải rác khắp bầu trời.

Tôi biết, đêm nay nhất định Huyền Lăng sẽ đến.

Đuổi mọi người rời đi, tôi lẳng lặng nằm trên giường, vờ ngủ dưỡng

thần. Trong phòng có cắm mấy nhành hoa sơn chi vừa hái, lá xanh thẫm,
hoa trắng muốt, dịu dàng sắc ngọc, lặng lẽ tỏa hương thanh mát.

Đột nhiên có đôi cánh tay âu yếm ôm tôi vào lòng, tôi khẽ nhắm mắt. Y

đã đến rồi.

“Hoàn Hoàn, nàng ngủ rồi sao?”

Tôi khẽ vùng vẫy muốn thoát ra, định khom người hành lễ, y kéo tay tôi,

thừa thế nằm xuống luôn bên cạnh tôi. Tôi ngoan ngoãn tựa vào cánh tay y.
“Đoan Phi tỷ tỷ khá hơn chút nào chưa ạ?”

“Vẫn như cũ thôi. Gầy ốm hơn một chút, thấy trẫm đến thăm, nàng ta cố

sức muốn ngồi dậy nhưng cuối cùng vẫn không dậy nổi. Trẫm nhìn mà
cũng cảm thấy thương xót.”

“Nếu có thời gian, Tứ lang hãy đi thăm Đoan Phi tỷ tỷ nhiều hơn một

chút! Tỷ ấy nhìn thấy người, nhất định sẽ vui mừng lắm, nói không chừng
còn sớm khỏi bệnh hơn ấy chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.