HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 357

Sáo tiêu hòa quyện, tiếng đàn ngân nga, tiếng hát uyển chuyển rồi dần

thấp xuống. Cơ thể như liễu mềm trước gió từ từ hạ mình rồi theo dư âm du
dương, vấn vít mà xoay lại vị trí cũ. Tấm sa mỏng thướt tha quấn quanh
cánh tay và eo lưng từ từ trải ra, tạo thành một đóa hoa đỏ rực, diễm lệ, nở
rộ trên sàn điện trắng toát. Tôi lúng liếng đưa mắt nhìn về phía Huyền Lăng
đang tiến lại gần, y đưa tay về phía tôi, ôm tôi vào lòng, nói khẽ vào tai tôi:
“Nàng còn bao nhiêu bất ngờ mà trẫm chưa được biết nữa đây?”

Tôi cúi đầu, mỉm cười duyên dáng. “Chút tài năng thấp kém chỉ đủ để

Hoàng thượng nở nụ cười mà thôi!”

Quay người lại, tôi thấy Tào Tiệp dư hơi biến sắc mặt, nhưng nàng ta

nhanh chóng đứng dậy, mỉm cười, nói với Huyền Lăng: “Hoàng thượng
thấy thần thiếp nói có đúng không? Muội muội quả nhiên thông minh, có
thể múa điệu múa mà người bình thường không sao múa nổi, đúng là không
thua gì cố Hoàng hậu lúc còn sống.”

Chưa dứt lời, Hoàng hậu đã nửa cười nửa không nhìn sang Tào Tiệp dư,

nói: “Tại sao hôm nay Tào Tiệp dư cứ nhắc đi nhắc lại điệu múa Kinh Hồng
của cố Hoàng hậu vậy? Bản cung nhớ lúc cố Hoàng hậu múa điệu này,
đến Hoa Phi vẫn còn chưa nhập cung, nói gì đến Tiệp dư nhà ngươi? Sao
Tiệp dư biết được phong thái của cố Hoàng hậu kia chứ? Sao có thể lấy bài
múa của Chân Uyển nghi ra so sánh được?”

Tào Tiệp dư thấy giọng nói của Hoàng hậu có vẻ không vui, khác hẳn lúc

bình thường, bèn mỉm cười ngượng ngập, thưa: “Thần thiếp lỗ mãng rồi!
Thần thiếp chỉ từng nghe nói chứ không thể chứng kiến phong thái khi múa
của cố Hoàng hậu, đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất của thần thiếp.”

Huyền Lăng hơi cau mày nhìn về phía Tào Tiệp dư, chẳng thèm để ý đến

nàng ta, chỉ dịu giọng hỏi tôi: “Múa lâu như vậy, nàng đã mệt chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.