HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 434

Hoàng thượng anh minh tuy không đến nỗi như thế nhưng thử hỏi người
khác ai dám khinh thị gia tộc của muội, khinh thị phụ thân muội cơ chứ?”

Trong lòng bàn tay tôi, bàn tay lạnh giá của Lăng Dung từ từ ấm lên đôi

chút, tôi thuận tay tháo chiếc vòng lưu ly xanh biếc trên tay, đeo cho Lăng
Dung, trên cổ tay trắng muốt như ngọc, chiếc vòng trông như nước xuân
xanh biếc, khiến chiếc vòng bạc trơn trông càng trở nên ảm đạm, thất sắc.

Trên chiếc ký nhỏ bên cửa sổ có bày mấy bồn hoa sơn chi, là Hoa phòng

vừa dâng lên, vẫn chưa nở, chỉ mới nhú vài ba chiếc lá non, ánh mặt trời
nhàn nhạt chiếu rọi trên mặt lá, trông như phỉ thúy trơn bóng.

Lăng Dung ngồi tựa vào cửa sổ, bên ngoài màn cửa, lá cây ngô đồng mờ

mờ ảo ảo đổ bóng lên thân hình mảnh mai của nàng ta, càng cho thấy vẻ
gầy guộc đáng thương.

Tôi lục lấy mảnh đoạn thêu quạ lạnh trong chiếc giỏ mây, bảo Lăng

Dung: “Mẫu thêu này của muội màu sắc không tồi, đường kim mũi chỉ linh
hoạt, chắc muội đã bỏ không ít công sức, đẹp lắm.”

Lăng Dung không ngờ tôi lại lấy ra mẫu thêu này, vẻ mặt ngượng ngùng,

đứng ngồi chẳng yên, bất giác vo tròn mảnh đoạn trong tay, chỉ để lộ cánh
quạ đen thêu trên góc.

Tôi vuốt vuốt đóa hoa ngọc đính ở thái dương, trong lòng thoáng chút

chua xót: “ ‘Mặt ngọc nghĩ thua màu quà lạnh, Còn mang bóng nhật điện
vàng bay.’
Tâm sự của nữ nhân trong cung chưa hẳn đã giống nhau, nhưng
nỗi lòng lưu luyến của con gái, cổ kim đều như vậy. Nỗi cô độc, lạnh lẽo
của Ban Tiệp dư trong Trường Tín cung, tỷ muội ta đều từng nếm trải.
Nhưng muội nguyện ý giống Ban Tiệp dư, cả cuộc đời cô độc đến già trong
thâm cung sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.