HẬU CUNG CHÂN HOÀN TRUYỆN - Trang 50

Nàng ta hơi sững người, nhưng sau đó lập tức hiểu ý, nhanh chóng lướt

mắt quan sát bốn phía, thấy không có ai mới bước lại gần tôi, nói khẽ: "Hoa
Phi nương nương tài mạo song toàn, được sủng ái nhất trong cung đấy ạ!"

Tôi thầm khen nàng ta cẩn trọng, dè dặt, câu trả lời của nàng ta tuy ông

chằng bà chuộc, chẳng liên quan gì đến lời nhận xét của tôi nhưng vô tình
mà hữu ý nói cho tôi biết: Sử Mỹ nhân thực sự không được Hoàng thượng
sủng ái.

Thảo nào khi nãy, vẻ mặt nàng ta nhìn tôi có chút kỳ quặc, vừa ganh tỵ

lại vừa kỳ vọng, giọng điệu vô cùng khiêm tốn. Quá nửa là nàng ta hy vọng
tôi được sủng ái, để rồi nhờ ở cùng cung điện mà có thể chia sẻ chút ân
sủng của Hoàng thượng. Tôi khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy nàng ta thật đáng
thương rồi không muốn nghĩ thêm nữa.

Lúc ăn bữa tối, tôi thấy Cận Tịch dẫn theo Lưu Chu, Hoán Bích cung

kính đứng hầu một bên, ngoài cửa đầy cung nữ, nội giám nhưng chẳng có
một tiếng động nào, đến tiếng hít thở mạnh cũng không nghe thấy. Tôi nghĩ
bụng, quy củ trong cung thật là nghiêm ngặt, không thể so với nhà thường
dân.

Dùng bữa xong, cung nữ bưng một chiếc khay sơn đen đến dâng trà.

Phương Nhược cô cô từng kể rằng, trong cung, sau khi dùng bữa thì chung
trà dâng lên đầu tiên là để súc miệng, tẩy đi mùi thức ăn sau khi ăn. Quả
nhiên lại có người bưng ống nhổ đến. Tôi súc miệng xong thì trà dùng để
uống mới được dâng lên. Tôi nhấp một ngụm rồi mỉm cười, ra lệnh: "Khoan
hãy dọn thức ăn xuống! Các ngươi đứng trơ ra đó làm gì, cứ ăn hết mấy
món này đi! Đừng vì hầu hạ ta mà để bản thân đói ngấu."

Mấy người hầu vội vã tạ ơn rồi bưng bát dùng bữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.