gia lại đã là không tồi.
Vương thái hậu bên này cũng giận dữ không nhỏ, đập vỡ đồ vật trong
phòng mình một hồi.
Thừa ân công phu nhân Trần thị mang theo người lại đây thỉnh tội.
Vương thái hậu trút giận xuống, mắng người vài canh giờ liền. Loại chuyện
mất mặt này, Vương thái hậu vẫn là lần đầu tiên gặp được.
"Chẳng lẽ ai gia không cho các ngươi ăn, không cho các ngươi uống?
Trong cung mỗi lần có đồ vật tiến cống, ai gia đều ưu tiên đưa đến cho
Vương gia một phần. Sao các ngươi kiến thức hạn hẹp như vậy, lại vì chút
tiền ấy làm ra loại sự tình này? Ngươi có biết hay không, các ngươi khiến
nhiều người tức giận? Đã có can đảm làm ra chuyện kia, sao không giấu
giếm cho tốt, khiến cho người phát hiện? Có biết hiện tại bên ngoài người
ta gọi Vương gia chúng ta là cái gì không? ' Vương lột da '! Mặt mũi tổ
tông Vương gia đều mất sạch!"
Thừa ân công phu nhân và các phu nhân Vương gia khác có cáo mệnh
phụ chỉ có thể quỳ nhận quở trách từ Vương thái hậu. Bởi vì hiện tại người
Vương gia xác thật là bị người mắng. Bọn họ cũng không có cách nào, cho
nên mới tiến cung tìm Vương thái hậu, hy vọng Vương thái hậu có thể đưa
ra chủ ý.
Trên thực tế Thừa Ân công phu nhân cũng biết lão gia nhà mình đi đi tìm
Âu Dương thủ phụ. Nhưng Âu Dương thủ phụ tỏ vẻ mình tận lực, Hoàng
Thượng cũng quở trách hắn giấu giếm không báo, không xứng làm người
đứng đầu nội các.
Âu Dương thủ phụ mau chóng lui xuống, không muốn đến lúc đó khí tiết
tuổi già cũng khó giữ được.
Mà Thừa Ân công đi cầu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng
không gặp. Nếu có thể mắng một trận cũng tốt. Nhưng đến gặp cũng không