cùng tức giận. Sao hắn có thể ngờ cháu gái mình lại nói ra lời này, hắn
muốn gả nàng cho lão già bảy tám chục tuổi khi nào?
Ai ngờ thê tử của chủ thuyền nghe được động tĩnh, cũng qua đây, khi
nghe được Hương Xảo nói hươu nói vượn như thế rốt cuộc liền nhịn không
được, lập tức nhảy ra nói: "Ngươi là đồ ăn cháo đá bát, năm đó vì đánh
cược thiếu nợ mà cha mẹ ngươi bị người ta đánh chết, vẫn là cữu cữu ngươi
giúp cả nhà các ngươi trả nợ để cứu ngươi ra. Cả nhà chúng ta còn phải
luôn ở trên mặt sông này kiếm ăn, là vì để nuôi thêm một cái miệng ăn là
ngươi. Không nói là muốn ngươi phải tri ân báo đáp, nhưng ngươi lại còn
nói hươu nói vượn thế này. Khách quý, đây là tuyệt đối không thể nào, dù
chúng ta có xấu bụng cũng sẽ không làm ra loại chuyện này. Đây là tiểu
nha đầu này thấy khách quý đều là người nhà giàu cho nên nói hươu nói
vượn, mục đích chính là muốn các ngươi có thể mang nàng đi.
Ta nói cho ngươi, ngươi làm người như vậy là sẽ không thực hiện được
đâu!
Nếu khách nhân không tin, xin đi hỏi một chút về chúng ta quanh vùng
này xem có phải chúng ta ngược đãi tiểu nha đầu này hay không, lại hỏi
thêm một câu xem khoảng thời gian trước nha đầu này làm ra chuyện gì,
khiến chúng ta đều không dám ngẩng đầu. Đây thật đúng là, dưỡng người
lại dưỡng ra một bạch nhãn lang!"
Hương Xảo nói: "Người xung quang đây đều là một loại người giống
như các ngươi, tất nhiên nói chuyện đều bênh các ngươi. Khách nhân, xin
khách nhân cứu ta, thật sự là ta không có cách nào khác."
Lý Già La nhàn nhạt nói: "Các ngươi mạnh ai nấy nói, đều có lý của
mình, nhưng có liên quan gì đến chúng ta đâu. Nói đến nói đi, đó là việc
nhà các ngươi. Chúng ta tới đây chỉ muốn cảm thụ một chút phong cảnh
sông Phú Xuân, chúng ta cũng không phải người trong nha môn, cũng
không có cái quyền lợi xử án cho các ngươi. Nếu các ngươi không phục, có