Lý Già La hỏi chủ thuyền: "Lão bản, đây là cháu gái bên ngoại của
ngươi? Vậy phụ mẫu của nàng đâu?"
Trong lòng chủ thuyền lộp bộp một chút, không phải đứa cháu gái này
của mình làm ra cái chuyện không tốt gì rồi chứ? Hắn vội ăn nói thật: "Tỷ
tỷ cùng tỷ phu của tiểu nhân đã qua đời, chỉ còn lại có đứa nhỏ này, cho nên
ta đưa nàng về đây, cũng coi như là có một mái nhà."
Hổ Phách ở bên cạnh liền nói: "Lão bản thật có tâm, vậy sao vừa rồi vị
cô nương này lại ở trước mặt lão gia và phu nhân nhà ta nói là hãy cứu
mạng nàng, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Làm cho chúng ta còn tưởng
rằng thuyền này của ngài là hắc thuyền*, chuyên môn bắt cóc nữ nhi nhà
lành chứ."
Nghe xong lời này, chủ thuyền liền hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Hắn thật
sự thấy thất vọng, đây gọi là dưỡng bạch nhãn lang* phải không? Cháu gái
của mình mà lại làm trò và nói những lời như thế trước mặt người ngoài?
*kẻ vong ân
Chủ thuyền nói: "Xin khách nhân lượng thứ, nàng là tiểu hài tử không
hiểu chuyện, ta liền đưa người trở về. Hương Xảo, còn không nhanh lui
xuống đi?"
Thời điểm Hương Xảo trộm lên thuyền liền biết hôm nay không còn
đường lui nữa rồi, đặc biệt hôm nay còn nhìn thấy vị lão gia này, tuy rằng
tuổi hơi lớn, nhưng tuyệt đối đủ để cho mình cẩm y ngọc thực, nếu thật sự
bị cữu cữu đuổi rời thuyền, vậy không phải uổng phí mọi nỗ lực rồi sao.
Cho nên sau khi chủ thuyền nói xong lời kia, nàng liền vội nói: "Cầu lão
gia và phu nhân cứu Hương Xảo, tuy rằng người này là cữu cữu của Hương
Xảo, nhưng vì tiền tài mà hắn muốn gả Hương Xảo cho lão già bảy tám
chục tuổi. Đây là chuyện có thể làm sao? Cầu xin các ngươi, cứu ta đi! "
nói xong liền dập đầu trước mặt đám người Lý Già La khiến chủ thuyền vô