trở thành nương nương chủ tử, nhưng ở đây, nếu ai làm sai, nô tỳ một chút
cũng không nương tay. Vậy nên thế nào đi nữa, trong cung có cung quy, ở
đây cãi nhau, làm cho nô tỳ như ta chê cười các vị thiếu giáo dưỡng."
Nhóm tú nữ xem náo nhiệt có chút xấu hổ, Hạ cô cô nói: "Các vị nên về
chỗ ở của mình, ta khuyên các vị, không nên quá thông minh. Ở Xuân
Phương cung, mỗi lần tuyển tú, những người tưởng mình thông minh thích
đùa giỡn, đều có hậu vận không tốt. Các vị vẫn nên làm tốt phần mình,
đừng làm ra chuyện khiến mình hối hận, hại bản thân mình thì không sao,
nhưng liên lụy đến gia tộc, vậy thì không xứng làm người. Các tú nữ đều về
nơi ở của mình."
Hạ cô cô gọi Trương cô nương và Nghiêm tú nữ vào trong một gian
phòng, một mình cùng hai người này nói chuyện. Hai người này thật sự quá
kỳ cục, đều là người khắc khẩu, thật không xem chủ quản là mình ra gì.
Hạ cô cô nói: "Trương cô nương, ngươi đừng nói với ta biết cái này biết
cái kia. Ở đây, nô tỳ chính là chủ quản Xuân Phương cung, ngươi về sau dù
có phát đạt, nô tỳ không có chút lợi nào, chỉ mong ngươi có thể an phận
một chút, đừng làm cho mọi người đều khó xử."
Trương cô nương: "Là nàng ta tranh cãi với ta trước, không trách ta
được."
Nghiêm tú nữ nói: "Nàng ta tùy tiện nói lung tung về các chủ tử trong
cung, chẳng lẽ ta không thể nói?"
Hạ cô cô: "Ta mặc kệ các ngươi ai đúng ai sai, về sau nếu ta nghe hoặc là
nhìn thấy, các ngươi không cần tham gia phục tuyển nữa. Các vị chủ tử
trong cung, cũng sẽ tán thành ý tứ này của ta, trong cung không cần những
người lắm mồm. Các ngươi nếu nghĩ đến việc cáo trạng ta, ta cũng vẫn nói
như vậy."