"Không có, tính tình nàng tuy rằng táo bạo, nhưng cũng không dám tùy ý
ở trong hậu cung động thủ." Trần Mạn Nhu khoát tay, đem khăn tay đang
thêu ném trên bàn, cười lạnh một tiếng: "Thực coi người khác đều là kẻ
ngốc, lần này, không biết là ai ồn ào muốn chết."
Đối Nguyệt cùng Tẫn Hoan nháy mắt mấy cái, hai người cũng không
hiểu quá rõ, lập tức Tẫn Hoan thật cẩn thận hỏi: "Nương nương, Thành phi
nương nương đến Chung Túy cung chúng ta làm cái gì?"
"Làm cái gì? Đến tìm thương." Trần Mạn Nhu nói xong, lại để cho Tẫn
Hoan gọi Tiểu Đinh Tử tới, dặn dò hắn đi chú ý hướng đi của Thành phi.
Buổi tối, Trần Mạn Nhu tuyên Tiểu Đinh Tử trở về, bắt đầu hỏi hắn kết
quả tìm hiểu.
"Ngươi nói, các nàng buổi chiều đi Trường Xuân cung?" Trần Mạn Nhu
kinh ngạc hỏi, Trường Xuân cung là chỗ của Lưu phi, nguyên bản nàng còn
tưởng Thành phi là muốn đến Vĩnh Hòa cung Đức phi, tốt xấu gì Đức phi
cũng là phi tử chính nhị phẩm, nếu Đức phi muốn hài tử của Mã tiệp dư,
tuyệt đối dễ dàng hơn nhiều so với Lưu phi.
"Là, chủ tử, tiểu nhân còn tìm hiểu được một việc." Tiểu Đinh Tử vụng
trộm nhìn nhìn Trần Mạn Nhu, thấy vẻ mặt nàng coi như bình thản, liền
thấp giọng nói: "Tiểu nhân tìm hiểu được Đức phi nương nương đi thỉnh an
Từ An thái hậu."
Lúc này đi thỉnh an Từ An thái hậu, nhất định là có mưu đồ. Chẳng lẽ,
nàng cũng muốn hài tử trong bụng Mã tiệp dư? Không đến mức đó đi, Đức
phi năm nay mới mười tám tuổi, khẳng định là có thể tự mình sinh a.
"Tìm hiểu được Vĩnh Hòa cung Đức phi có động tĩnh gì sao?" Trần Mạn
Nhu suy nghĩ trong chốc lát hỏi, Tiểu Đinh Tử cố gắng suy nghĩ nửa ngày,
mới có chút do dự nói: "Mấy ngày trước, Anh quốc công phu nhân từng
tiến cung."