Vẻ mặt Khương nhị gia suy sụp, gõ đầu Triệu Đạc Trạch cho hả giận.
- Lúc ấy ta không có nghĩ tới, chỉ lo lắng cho ngươi, cũng may, ngươi
bình an không có việc gì, ta…Dưỡng trùng đã mấy chục năm, không chơi
cũng không có gì đáng tiếc, lại tìm chuyện khác làm là được.
Triệu Đạc Trạch hỏi:
- Người muốn chơi cái gì?
- Không biết, từ từ suy nghĩ, cũng có thể tìm được đồ vật thú vị giải
buồn… Nếu không, A Trạch, ngươi cùng Dao Dao sinh ra hài tử cho ta
chơi đi.
- …
Triệu Đạc Trạch không biết nên nói gì với Khương nhị gia mới tốt, chơi
hài tử? Tuy Khương nhị gia là phụ thân tốt, nhưng Triệu Đạc Trạch không
tin hắn có thể chiếu cố tốt nhi nữ của chính mình.
- Ngươi đừng nói sẽ không sinh được, như thế nào lại không nỗ lực,
ngươi cùng Dao Dao thành thân đã non nửa năm, năm đó ta thành thân
chưa được hai tháng, nhạc mẫu ngươi đã có hỉ.
Khương Nhị gia nghiêng đầu, khuôn mặt Triệu Đạc Trạch đỏ lên, nào có
nhạc phụ nào mà lại như vậy?
- Người không cảm thấy lời này nên nói cùng đại cữu tử sao?
- Ha, nói cho ngươi biết một tin tức tốt, ta sắp có tôn tử, quả nhiên là nhi
tử của ta, tranh đua, lợi hại!
- …
Triệu Đạc Trạch buồn bực lẩm bẩm: