( Yul: A Trạch quá thất vọng Tần vương nên ta thay từ người thành từ
ngươi nhé, hết tình cảm rồi)
- …
Tần vương hổ thẹn không dám đối mặt với Triệu Đạc Trạch, ánh mắt
nhìn chằm chằm bình phong trong phòng, nói:
- Tuy chuyện này do cữu gia của ngươi gây ra, nhưng dư đảng của Từ
Nghiễm Lợi vì ngươi mà tới, chuyện này ngươi cũng không thể phủ nhận.
Vi phụ biết ngươi bị ủy khuất, một khi ngươi bị hạch tội, vi phụ sẽ liều
mạng, tước vị cũng không cần, sẽ không trơ mắt nhìn ngươi bị xử tội.
- Ngươi nói bị hạch tội là chỉ cái gì? Là bị đoạt tước? Hay là vì chuyện
vật liệu đá mà bị xử trảm?
- …
Tần Vương không thể trả lời.
Triệu Đạc Dật muốn xen mồm, Tần vương phi giành nói:
- Dật nhi, ngươi muốn nói cái gì, một lát nữa hãy nói. Hoàn Nương
ngươi trông chừng Dật nhi.
Hoàn Nương lo lắng nhìn Khương Lộ Dao, cuối cùng tư tâm chiếm thế
thượng phong, giống như lời Tần vương nói, Triệu Đạc Trạch đi thỉnh tội,
còn có cơ hội sống, nếu người khác đi thỉnh tội, chỉ sợ chịu không nổi cơn
giận của hoàng thượng.
- Ngươi không cần phải nói!
Triệu Đạc Trạch quay đầu quát Triệu Đạc Dật: