Từ lúc thái tử phát động cung biến, Khương Mân Cẩn vẫn luôn trầm
mặc, hắn ghi khắc lời Dao Dao nói.
"Ca có thể làm chuyện gì? Giữ được tánh mạng mới quan trọng."
Trước khi tiến cung, Dao Dao cùng Chước Hoa đều nói, lần này vào
cung nguy hiểm vạn phần, nhất định phải cẩn thận.
Hắn tin tưởng Chước Hoa sẽ bảo hộ được bản thân, Khương Mân Cẩn
biết hắn có thể làm gì, chỉ cần không thêm phiền, không cần cường ngạnh
ra mặt.
Bởi vậy ở trong cung biến, Khương Mân Cẩn lẫn mình vào đám người,
không phải thái tử không muốn bắt hắn để trút giận.
Nhưng thái tử tìm một vòng, cũng không thấy Khương Mân Cẩn, người
thái tử thù hận có rất nhiều, Khương Mân Cẩn không bằng mấy người đó.
Thái tử chỉ coi Khương Mân Cẩn là tiểu tử may mắn thú được Tiêu
Chước Hoa, Thái tử đem tức giận cùng hận ý trút lên người các vị hoàng
tử.
Khương Mân Cẩn tránh được một kiếp nạn.
Hắn thấy thái tử tàn sát huynh đệ, thấy Yến Thân vương cứu giá, thậm
chí thấy thái tử thà làm ngọc nát đá tan, lúc này hắn từ trong đám người lao
tới, đến bên người Yến Thân vương:
- Đi, ta cõng người.
Khương Mân Cẩn cõng Yến Thân vương, che miệng bước nhanh ra
ngoài, Yến Thân vương tựa đầu vào vai hắn, ho khan khàn khàn nói:
- Ngươi không nên cứu bổn vương, bổn vương chỉ là người có tiếng
không có miếng, ngươi không nên cứu ta! Đi cứu thái hậu đi. Ngu ngốc,