Khương nhị gia tức giận dậm chân, chỉ vào Triệu Đạc Trạch cả giận nói:
- Ngươi còn dám cười? A, ta ở bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, cũng chưa
từng ăn mệt! Ta đã dạy ngươi thế nào? Bị người hắt nước bẩn, còn tới tìm
Dao Dao làm chi? Ngươi đến Vĩnh Ninh hầu, người bên ngoài đều biết,
chẳng phải sẽ nghĩ ngươi đến nhận tội?
- Óc trư, sao Dao Dao có thể không tin ngươi?
- Nhạc phụ…… Nghe ta giải thích.
Tuy Triệu Đạc Trạch bị mắng, nhưng ánh mắt hàm chứa ý cười ấm áp,
một chút ấm áp này xua tan sự ngưng tụ tàn bạo giữa mi.
Khuôn mặt tuấn mỹ thể hiện tự tin kiêu ngạo.
Khương Lộ Kỳ nhìn ngây người…… Ngực nhảy bang bang.
Triệu Đạc Trạch rất giống khí chất của lão Tần vương, kiếp trước, hắn
chỉ có dung mạo giống lão Tần vương, trên người hắn tuyệt đối không có
khí thế cùng sự tự tin có thể phá tan tất cả khốn cảnh.
Khương Lộ Kỳ cũng từng suy nghĩ, Triệu Đạc Trạch có kết cục như vậy,
trừ tính tình tàn bạo, nội tâm tối tăm, hành sự cực đoan tàn nhẫn ra, thì
Triệu Đạc Trạch không có sự tự tin, không tín nhiệm nàng, liều mạng muốn
giữ vị trí Tần vương thế tử, cuối cùng cái gì hắn cũng không có.
Lúc này, Triệu Đạc Trạch có vài phần thần thái của lão Tần vương,
Khương Lộ Kỳ có cảm xúc sâu sắc nhất.
Bởi vì chỉ có nàng gặp Triệu Đạc Trạch hai kiếp, cũng từng thấy nhung
trang Xuất Chinh Đồ của lão Tần vương được cung phụng ở Tần vương
phủ.
Tứ muội muội, ngươi đã đến rồi.