Khương Lộ Dao thấy Khương Lộ Kỳ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý
muốn, đợi tứ phu nhân cùng Khương Lộ Kỳ ngồi xuống, liền cười nói:
-Xảy ra chút việc nhỏ, lại làm tứ muội muội nhớ thương.
Việc này là việc nhỏ?
Khương Lộ Kỳ không biết chuyện gì mới khiến Khương Lộ Dao xem là
đại sự:
- Nhị tỷ tỷ không lo lắng sao?
- Không phải hắn làm, ta lo lắng cái gì?
- Dao Dao anh minh.
Triệu Đạc Trạch vội vã khen:
-Ta biết nàng tin tưởng ta, lúc này không phải ta tới đây để thỉnh nhạc
phụ ra chủ ý sao?
Triệu Đạc Trạch lấy lòng nhìn thoáng qua Khương Lộ Dao, tình ý miên
man, ánh mắt ái mộ có thể dìm chết người, Khương Lộ Dao liếc hắn một
cái, gương mặt cũng có chút hồng:
-Hừ.
Tiêu Chước Hoa che miệng cười nói:
-Ta thấy tình cảm của muội muội cùng thế tử rất tốt, phụ thân, người
không cần vì thế tử mà lo lắng.
- Ta không rảnh lo lắng cho hắn.
Khương nhị gia ném chổi lông gà, ngồi trên ghế, uống trà từng ngụm,
Khương Mân Cẩn thấy tình huống đã ổn, không tự chủ chạy đến bên người