Đương nhiên Triệu Đạc Trạch cảm thấy kiêu ngạo, Dao Dao của hắn đầy
chỗ tốt, người ngoài sánh được sao?
- Đúng không? Sao biểu ca biết ta sẽ không thú được người tốt hơn biểu
tẩu?
Dương Gia Bảo hiển nhiên không có kinh nghiệm như các người cùng
lứa tuổi, là vì tìm được đề tài chung, nên hắn có vẻ thân cận với Triệu Đạc
Trạch hơn một ít, không hề xa lạ, xa cách.
- Bởi vì biểu tẩu của ngươi là người tốt nhất, ha ha.
Triệu Đạc Trạch cười sang sảng, Dương Gia Bảo nhấp nháy đôi mắt nhìn
Triệu Đạc Trạch đang hưng phấn, lắc đầu nói:
- Ta không tin.
- Được rồi Gia Bảo, ngươi nên đi ngủ.
Một giọng cực kỳ già nua ám ách truyền tới, Khương Lộ Dao nghe thấy
thanh âm, cảm thấy bị thanh âm này quấn cổ, hô hấp có vài phần dồn dập.
Chỉ là một cổ thanh âm, lại có thể làm không khí chung quanh ngưng
trọng trầm tĩnh như cái chết, trừ Dương môn thái quân ra, thì không có
người khác.
Đương, đương, đương.
Quải trượng đánh xuống mặt đất chấn động màng nhĩ mọi người ở đây,
nhị mợ mới vừa có chút sinh cơ liền khôi phục yên tĩnh giống như cái chết.
Dương Gia Bảo sụp mi rũ mắt, ánh mắt cũng ngưng trọng lên, Triệu Đạc
Trạch trong lòng cũng sợ hãi thái quân, nhưng hắn vẫn như cũ đứng ở bên
người Khương Lộ Dao, ngẩn đầu nhìn về phía ngoại tổ mẫu…