HÃY CỨU EM - Trang 155

- Đừng làm như không phải lỗi tại cô!

Một lần nữa, Grace thở một hơi thật dài.

- Thôi, đành chịu vậy, - cô vừa nhận xét vừa đứng dậy. - Anh nói quá

nhiều mà chẳng chịu nghe mấy.

Nói tới đây, cô rút khẩu súng giấu dưới áo ra và chĩa thẳng vào người

bác sĩ.

- Đành vậy, tại anh muốn thế thôi.

Phòng làm việc của Sam là một gian phòng giản dị nhìn ra bờ sông.

Trên bàn làm việc, có một máy tính xách tay bọc kim loại đặt cạnh một
khung ảnh rỗng, một chiếc mũ của đội bóng chày Yankee và một quả bóng
chày vintage được điểm tô bằng một chữ ký. Vài bức vẽ của trẻ con được
đính lên một tấm bảng gắn trên tường đối diện cửa ra vào.

Grace đã ngồi xuống ghế chính trong khi Sam, vẫn bị khẩu súng đe dọa,

ngồi trên một chiếc ghế tựa đối diện với cô.

- Giờ thì anh sẽ nghiêm chỉnh nghe tôi nói, không được nhận xét hay

mỉa mai gì hết, anh hiểu chưa?

- OK, - Sam đáp, nửa tò mò nửa sợ hãi.

- Trước hết, tất cả những gì tôi nói với anh hôm qua đều là sự thật: đúng

là tôi đã bị giết hại cách đây mười năm và vì một lý do mà tôi không thể
nói ra, tôi được gửi tới đây để hoàn thành một nhiệm vụ.

Sam phải cắn lưỡi để khỏi cãi lại.

- Anh vẫn không tin tôi?

- Sao tôi có thể tin được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.