Sam đã trải qua đủ mọi tâm trạng: tuyệt vọng, xấu hổ, bất mãn... Và đến
tận hôm nay, không một ngày nào trôi qua mà anh không tự hỏi:
Có điều gì lẽ ra mình phải làm mà mình lại bỉ qua chăng?
Cảm giác ân hận giày vò anh khiến anh không thể nào chôn vùi quá
khứ. Nhất định không thể có chuyện anh "làm lại cuộc đời". Anh vẫn đeo
nhẫn cưới ở ngón tay, làm việc bảy mươi tiếng đồng hồ mỗi tuần và thường
xuyên ở lại nhiều đêm liên tục trong bệnh viện.
Có những lúc, anh nuôi dưỡng trong tâm trí một cảm giác giận giữ đối
với Federica, trách móc cô đã bỏ đi mà không để lại bất cứ một thứ gì cho
anh bấu víu: không một lời từ biệt, không một lời giải thích. Chẳng bao giờ
anh biết được chính xác điều gì đã đưa cô tới hành động bí ẩn và riêng tư
ấy. Nhưng cuộc sống là như vậy. Có những câu hỏi chẳng bao giờ tìm được
câu trả lời và anh buộc phải chấp nhận điều đó.
Tất nhiên, tự đáy lòng, anh vẫn biết vợ mình chưa bao giờ chữa khỏi vết
thương thời thơ ấu. Trong tâm trí, cô vẫn sống giữa những chung cư tồi tàn
tại Bed-Stuy, bị bao vây bởi bạo lực, sợ hãi và những mảnh vỡ của lọ đựng
ma tuý.
Có những vết thương không bao giờ vãn hồi hay chữa lành được. Anh
phải thừa nhận điều này dù hàng ngày anh vẫn khẳng định với các bệnh
nhân của mình điều ngược lại.
Ở cuối nghĩa trang, một thân cây già oằn mình dưới sức nặng của tuyết.
Sam châm một điếu thuốc và như mỗi tuần, anh kể cho vợ nghe những
sự kiện quan trọng xảy ra trong những ngày vừa qua.
Một lúc sau, anh thôi không nói nữa. Anh chỉ đứng đó, ở bên cô, để cho
mình bị xâm chiếm bởi những kỷ niệm đang trào dâng. Cái lạnh giá buổt